Sắp đến trưa thì Bạch Lập Hạ và Cố Vân Khê liền trở về từ tộc học.
Nhìn đến trong sân đã đốt bếp than và nồi lẩu trên bếp đang sôi ùng ục thì liền nhếch miệng nở nụ cười: “Trách không được vừa rồi ở bên trong tộc học đã ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt từ phía nhà mình, hóa ra là buổi trưa muốn ăn lẩu.”
Vừa dứt lời thì hai đứa nhỏ lại nhìn thấy Tô Mộc Lam đang ngồi ở trên ghế, đắp một cái chăn, sắc mặt mệt mỏi, đang ngủ gật dưới ánh nắng mặt trời.
“Nương, có phải thân thể có gì không thoải mái hay không?” Bạch Lập Hạ vội vàng thân thiết hỏi.
“Bá nương có phải bị mệt hay không?” Cố Vân Khê cũng tiến lại gần.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây