Bạch Vĩnh Hòa hiển nhiên cảm thấy vô cùng thoải mái liền tặc lưỡi.
Không mất nhiều công sức lâu, bé con liền không gây ra tiếng động nữa, hoàn toàn ngủ say.
“Đứa nhỏ này, tối hôm qua ngủ một giấc dài rồi, lúc này vừa mới dậy được một lúc mà đã lại buồn ngủ rồi.” Phùng thị thấy Bạch Vĩnh Nhạc ngủ rồi, duỗi tay đón hắn về.
Bạch Vĩnh Nhạc ăn khỏe nên bụ bẫm chắc nịch, ôm rất chắc tay, sau khi ôm một lát như vậy, Tô Mộc Lam liền cảm thấy cánh tay hơi mỏi một chút.
Ôm bé Vĩnh Nhạc vào trong phòng, cởi áo ngoài, đặt xuống giường, đắp lên một lớp chăn mỏng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây