“Nói vậy cũng rất đúng.” Ngô Điền Phúc gật đầu.
So với những đứa trẻ cả ngày khóc lóc kêu gào tìm phụ mẫu thì tốt hơn nhiều.
Ít nhất người lớn khi nhìn vào, trong lòng sẽ không quá chua xót, cũng sẽ có vẻ như những đứa trẻ đó không đáng thương như vậy.
“Nhị thúc, bỏng ngô và cơm cháy này từ chỗ nào mua vậy, hương vị không hề tệ.” Ngô Trác Viễn liếm môi, cảm thấy trong miệng hình như còn lưu lại hương vị của cơm cháy và bỏng ngô vừa nếm qua, càng cảm thấy chưa được thỏa mãn: “Tên gọi cũng mới lạ nữa.”
“Mua ở ngay trấn trên đấy.” Ngô Điền Phúc thành thật trả lời: “Ngươi thường xuyên ở bên trong cửa hàng, chắc cũng không thường xuyên đi dạo chợ, bây giờ có một nương tử trẻ tuổi, phu quân tên là Bạch Thạch Đường, dẫn theo con cái bày quán ở chợ, bán khoai lang sấy khô, bỏng ngô, cơm cháy gì đó, ta nếm thử một chút thấy không hề tệ, vì vậy thử mua về cho mấy đứa nhỏ, hai đứa thích lắm, ta còn đang nghĩ ngày mai họp chợ sẽ mua thêm một chút.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây