Lúc này, Hứa Viêm vô cùng kích động, cha mẹ có thiên phú bình thường, nếu có đan dược luyện chế từ Thiên Tích Tủy thì có thể nâng cao thiên phú, nâng cao ngộ tính, thì việc tu luyện võ đạo sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Ở Nội Vực, loại linh dược này đều là dùng để ăn trực tiếp, còn luyện chế thì cũng chỉ là phối hợp với những loại linh dược khác, nấu thành viên đan dược, chỉ có như thế mà thôi.
Theo cách nhìn của Hứa Viêm và Mạnh Trùng thì đây chính là hành vi phung phí của trời.
Còn với một loại linh dược như Thiên Tích Tủy thì các võ giả ở Nội Vực tuyệt đối sẽ không phối thêm bất cứ loại linh dược nào để nấu thành viên đan dược, chỉ sợ làm hỏng công hiệu của Thiên Tích Tủy, tuyệt đối là ăn trực tiếp.
Như thế sẽ càng phung phí của trời hơn!
Luyện chế thành đan dược mới là cách sử dụng đúng!
“Cây Thiên Tích Tủy này, mang đến Thiên Bảo Các thì có lẽ có thể đổi lấy một cái túi đựng đồ.”
Mạnh Thư Thư kích động nói.
“Không đổi!”
Hứa Viêm và Mạnh Trùng đồng thanh nói.
Túi đựng đồ có thể mua được, dù sao ở Thiên Bảo Các cũng có, còn Thiên Tích Tủy thì là loại linh dược có thể gặp thì không cầu, không gặp đừng mong.
Huống hồ chuyện túi đựng đồ có thể giao cho Mạnh Thư Thư tự nghĩ cách, còn cây Thiên Tích Tủy này thì tuyệt đối không thể đem ra đổi.
Mạnh Thư Thư cười gượng rồi lại nói: “Hay là ăn chung đi, xem liệu có thực sự có thể nâng cao thiên phú hay không.”
“Không được, ăn trực tiếp à, ngươi là trâu à? Đương nhiên là phải luyện chế thành đan dược rồi.”
Hứa Viêm một mực bác bỏ.
“Đan dược ư?”
Mạnh Thư Thư chớp chớp mắt, chưa bao giờ nghe nói.
Hắn ta chợt nghĩ ra, loại linh dược trị thương mà Mạnh Trùng đưa cho hắn ăn có công hiệu kinh người, không biết có phải là một loại đan dược không.
“Bản Gia, ngươi mau nhanh chóng đào Thiên Tích Tủy lên, phong cấm nó lại, không được để mất đi tí dược lực nào, đợi khi luyện chế thành công đan dược thì sẽ đưa cho ngươi một viên.”
Mạnh Trùng mở lời.
Tài nguyên quý báu này cũng có công lao của Mạnh Thư Thư, hơn nữa về sau cũng coi như là người một nhà, chuyên phụ trách tìm kiếm linh dược, không thể chỉ sai bảo mà không cho chút lợi lộc nào được.
“Được, không thành vấn đề!”
Mạnh Thư Thư cũng không hỏi thêm về đan dược nữa.
Rõ ràng đây là chuyện bí ẩn, nhưng vì đã có thể chia cho mình một viên, dù sao cũng không phải là không có gì, hơn nữa hiệu quả hẳn là sẽ tốt hơn so với việc ăn trực tiếp Thiên Tích Tủy nhỉ?
Mạnh Thư Thư bắt đầu đào Thiên Tích Tủy, vì đây là linh dược ngũ phẩm, quá quý giá, nên Hứa Viêm và Mạnh Trùng không quen đào móc linh dược, cho nên không dám tùy tiện phụ giúp.
Lúc này, bọn họ mới hoàn hồn, đánh mắt nhìn xung quanh.
Phát hiện ra ngoài Thiên Tích Tủy thì còn có mấy luống linh dược nữa, trên mỗi luống linh dược đều có trồng một cây linh dược.
“Linh dược lục phẩm ư?”
Mắt Hứa Viêm và Mạnh Trùng sáng lên.
Linh dược lục phẩm đã là loại linh dược có phẩm giai cao nhất ở Nội Vực rồi, giá thì đắt, số lượng thì ít, ở đây lại có đến mấy cây.
Cả hai đều không ra tay đào, toàn bộ đều để cho Mạnh Thư Thư xử lý.
Thiên Tích Tủy đã đào xong, Mạnh Thư Thư lấy ra một lớp màng mỏng, cẩn thận phong kín Thiên Tích Tủy lại, dùng nội khí làm đầy lớp màng mỏng.
Xử lý xong, hắn ta mới thở phào nhẹ nhõm.
“May quá, Phong Dược Bạc mà ta mang theo người không bị mất.”
Mạnh Thư Thư cất phần Phong Dược Bạc còn lại đi, bắt đầu đào những loại linh dược còn lại.
“Đây toàn là linh dược lục phẩm, có hai cây thượng phẩm, còn lại đều là trung phẩm.”
Mạnh Thư Thư giới thiệu.
Thu hoạch linh dược lục phẩm, dùng Phong Dược Bạc, chỉ là số lượng Phong Dược Bạc mà hắn mang theo không đủ, có hai cây không niêm phong được.
“Hai cây này cẩn thận chút, đừng làm hỏng, chờ đến thành trì nào đó, ra Thiên Bảo các mua Phong Dược Bạc rồi niêm phong lại.”
Mạnh Thư Thư xé một miếng vải trên quần áo, cẩn thận gói hai cây linh dược lục phẩm lại, giao cho Mạnh Trùng nói.
“Chẳng thành vấn đề.”
Mạnh Trùng vui vẻ nhận lấy.
Thiên Tích Tủy thì đương nhiên là giao cho Hứa Viêm cất giữ cho an toàn hơn, Đại Tông Sư có tới cũng chẳng cướp được.
Linh dược thì nhiều mà lại không có túi đựng đồ, Mạnh Thư Thư đang định cởi quần áo để gói linh dược thì thấy Hứa Viêm lấy ra một chiếc túi lớn.
“May quá, từ lâu ta đã chuẩn bị rồi, giờ thì dùng là được rồi.”
Hứa Viêm vui mừng lần lượt bỏ các cây linh dược vào túi.
Mạnh Thư Thư nhìn ngây người, ngươi chẳng lẽ có thể đoán trước được sao? Cố tình mang theo một chiếc túi lớn trên người à?
Mạnh Trùng lộ vẻ tiếc nuối, nói: “Thật đáng tiếc, cái túi của ta bị rơi mất khi bị Đại Tông Sư truy đuổi!”
Mạnh Thư Thư:...
Đúng là sư huynh đệ mà, đều mang theo túi lớn hả?
Hứa Viêm thấy vui mừng như nở hoa, cuối cùng cũng làm được việc đã hứa với sư muội rồi.
Còn gửi khá nhiều linh dược ở Thiên Bảo Các, với lại cũng có không ít linh tinh, có thể mua được khá nhiều linh dược, chắc có thể mua đủ hết linh dược trong danh sách của sư muội.
“Sư đệ, ngươi phụ giữ lấy hộ ta cái.”