Hứa Viêm cầm ngọc bài do thiếu nữ mặc đồ trắng đưa, đến Thiên Bảo Các để lấy thông tin mới nhất.
Sau khi có được tình báo, hắn ta bay lên không trung, theo hướng mà Thiên Bảo Các cung cấp, đuổi theo Mạnh Trùng.
Trên đường đi, không phát hiện được Mạnh Trùng.
Trong lòng hắn ta bắt đầu nóng như lửa đốt.
Trước mặt có một tòa thành nhỏ, hắn ta lập tức vào Thiên Bảo Các ở thành này, cầm ngọc bài ra để lấy thông tin, kết quả là thông tin nhận được chỉ là Mạnh Trùng đã rời khỏi một thành phố nào đó, theo phán đoán, đang trên đường đến Đại Việt Quốc.
“Ta có thể biết được hướng chạy trốn sơ bộ của sư đệ thì kẻ thù cũng có thể biết!”
Nghĩ đến đây, sắc mặt của Hứa Viêm lập tức thay đổi đôi chút, càng thêm sốt ruột.
Vừa mới đi ra khỏi tòa thành nhỏ thì có một con diều hâu hạ xuống.
Diều hâu của Kiếm Tôn Nhai!
Hứa Viêm lấy thư xuống, vội vàng quét mắt nhìn qua, rồi nhìn về một hướng, thân thể thoắt một cái là biến mất tại chỗ.
“Sư đệ đang chạy trốn về phía này, khoảng cách sẽ không quá xa, khí thế của Đại Tông Sư bức người, hẳn là rất dễ cảm ứng được“.
Hứa Viêm đứng trên đỉnh một ngọn núi cao, hướng tầm mắt nhìn về bốn phía.
Bỗng nhiên, xa xa có một luồng kim quang mỏng manh bay lướt trên không.
“Sư đệ!”
Hứa Viêm vô cùng vui mừng liền bước một bước là đã biến mất tại chỗ, trực tiếp bay lên đón.
Mạnh Trùng đang điên cuồng chạy trốn, trên lưng cõng theo Mạnh Thư Thư, “ Bản Gia, ngươi bị thương thế nào rồi!?”
Mặt Mạnh Thư Thư tái nhợt, thở hồng hộc nói, “Không chết được!”
Hắn vừa nói dứt lời thì thấy một bóng nam tử từ từ xuất hiện, chắn ngang trước mặt hai người.
Mạnh Trùng sửng sốt vài giây rồi đột nhiên chuyển hướng, tăng tốc chạy như điên, bỏ lại Đại Tông Sư kia ở phía sau.
Nhưng đối phương không buông tha, đột ngột xuất thủ, một đòn công kích hung mãnh đánh tới.
Dù đã cách đối thủ một khoảng nhưng Mạnh Thư Thư trên lưng vẫn không thể chống đỡ nổi một đòn tấn công mạnh mẽ như vậy, hắn cảm thấy mình sắp chết rồi.
Nhưng ngay trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Mạnh Trùng đột nhiên quay đầu lại, dùng đao đỡ một phần sát thương, đồng thời mượn lực đẩy mạnh về phía trước, tạo khoảng cách với kẻ địch.
Hắn để lại Đại Tông Sư kia phía sau rồi tiếp tục chạy trốn.
Tuy nhiên, Mạnh Thư Thư đã bị thương nặng, sợ hắn chết sẽ mất mát lớn nên Mạnh Trùng đành đau đớn lấy ra hai viên đan linh dược nhét vào miệng hắn.
“Mạnh huynh, nếu không chạy thoát được, ngươi hãy bỏ ta lại, tự tìm cách chạy trốn đi, bọn chúng chưa chắc đã muốn giết ta, nếu ngươi mà mang theo ta sẽ chỉ khiến ngươi gặp thêm nguy hiểm mà thôi!”
Mạnh Thư Thư nghiến răng nói.
“Đừng có nói nhảm, nếu ngươi chết, ta mới là người mất mát lớn đấy, ta biết tìm ai để lấy lại túi đựng đồ bây giờ?”
Mạnh Trùng mắng.
Mạnh Thư Thư đột nhiên tối sầm mặt mày, hóa ra Mạnh Trùng chỉ quan tâm đến túi đựng đồ thôi sao?
Hắn cảm thấy cho dù lần này có thể thoát chết thì sau này cũng chỉ có thể làm việc như trâu ngựa cho Mạnh Trùng, hết lòng nghĩ cách kiếm túi đựng đồ cho hắn.
Có lẽ từ nay về sau, hắn chỉ còn nước lang thang khắp chốn, tìm kiếm những cây linh dược quý hiếm.
Đây không phải là cuộc sống mà hắn mong muốn!
Đại Tông Sư kia vẫn đuổi theo sát nút, phía sau hắn còn có thêm một Đại Tông Sư nữa đang săn đuổi, chính là Đại Tông Sư đã xuất hiện trước đó.
Tuy đã bỏ xa một khoảng khá xa nhưng không thấy bóng dáng đâu, nhưng hắn vẫn không từ bỏ, truy đuổi theo dấu vết.
“Mạnh huynh, nếu bây giờ xuất hiện thêm một Đại Tông Sư nữa thì phải làm sao?”
Mạnh Thư Thư lo lắng nói.
“Chẳng lẻ Đại Tông Sư là bắp cải à, sao cứ xuất hiện liên tục như thế?”
Mạnh Trùng bực bội nói.
Trong lòng cũng âm thầm kinh ngạc, kẻ thù của sư muội có thế lực rất mạnh, hiện tại đã có ba Đại Tông Sư xuất hiện rồi.
Một trong số đó đã bị giết ở Biên Hoang.
Hiện tại có hai người đang truy đuổi mình, rõ ràng đây không phải là tất cả các Đại Tông Sư của thế lực kia!
“Chúng ta có biết chúng thuộc thế lực nào không?”
Mạnh Trùng trầm giọng hỏi.
Dám truy đuổi mình, mối thù này đã kết rồi, chờ thực lực của mình đột phá, nhất định phải báo thù.
“Ta cũng không rõ, thế lực ngầm vốn đã rất kín tiếng rồi, nhưng những người này dường như còn kín tiếng hơn, có nhiều Đại Tông Sư như vậy nhưng không mấy ai biết đến họ.
“Hơn nữa, dường như họ cũng không bao giờ nhắc đến thế lực của mình.”
Mạnh Thư Thư lắc đầu nói.
Mạnh Trùng nhíu mày, hắn đã từng không ít lần cố gắng hỏi thăm tên thế lực của đối phương từ miệng họ, nhưng những người này luôn không nhắc đến.
Tuyệt đối không tiết lộ tên của thế lực mình thuộc về.
“Toàn là những thứ không dám gặp người, một Đại Tông Sư như vậy, chỉ dám trùm đầu trùm mặt chỉ có mỗi hai con mắt, nhìn đã thấy không phải là người tốt rồi.”
Mạnh Trùng vừa mắng vừa điên cuồng chạy trốn.
Hắn cũng lo nếu lại xuất hiện thêm một Đại Tông Sư nữa thì một khi bị bao vây thì thật sự nguy hiểm.
“Phải nghĩ cách bỏ chúng xa mới được.”
Mạnh Trùng nhíu mày suy nghĩ.
Đột nhiên, một bóng người vội vã chạy tới, tốc độ cực nhanh, nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Mạnh Trùng vô cùng kinh ngạc, định đổi hướng chạy trốn thì bất ngờ phát hiện ra người tới là Đại sư huynh Hứa Viêm!
“Đại sư huynh!”
Mạnh Trùng vui mừng khôn xiết.