Nhưng dù sao cũng mang ơn cứu mạng của kẻ khác, thêm mười mấy gốc Linh dược lục phẩm cũng chẳng là gì.
“Bản Gia, làm thế nào mà ngươi lại đắc tội với bọn họ?”
Mạnh Trùng tò mò hỏi.
“Chúng tìm đến ta, đưa cho ta món tiền hậu hĩnh, bảo ta tìm kiếm một Linh dược bảo địa, ta là người thăm dò Linh dược, thường xuyên nhận mấy công việc kiểu này, nên trực tiếp nhận lời.
“Cuối cùng tìm được Thiên Chùy Sơn Yến Quốc, phát hiện có loại Linh dược mà chúng cần, thế là chúng muốn trực tiếp khống chế ta, biến ta thành chó săn của chúng.
“Tự nhiên ta không làm, tìm cơ hội liền chuồn mất.”
Mạnh Thư Thư nghiến răng nghiến lợi, tức tối không thôi.
“Ngươi là một người thăm dò Linh dược, chẳng có chút chỗ dựa nào sao?”
Mạnh Trùng tò mò hỏi.
Mạnh Thư Thư chán nản nói: “Kỹ thuật thăm dò Linh dược của ta là gia truyền, tổ phụ đi tìm Linh dược đã bỏ mạng, ông nội ta trước đây cũng đã bỏ mạng khi cứu bạn cũ.
“Chỉ còn lại mình ta, mặc dù ta là võ giả Tông Sư, thế nhưng những người kia trong gia tộc, khi thấy ta gặp nạn, ý nghĩ đầu tiên chính là để ta gia nhập bọn họ, giúp chúng tìm kiếm Linh dược.
“Mạnh Thư Thư ta đã quen với cuộc sống tự do tự tại rồi, làm sao có thể chịu được sự ràng buộc đó được? Trước đây, Thiên Bảo Các muốn mời ta, ta cũng đã từ chối rồi, nói gì đến bọn chúng.”
Mỗi khi nhắc đến chuyện này, Mạnh Thư Thư lại nghiến răng nghiến lợi, hận chết bọn người kia.
Mạnh Trùng đã hiểu rõ trong lòng, hắn ta nói: “Bản Gia, mặc dù ngươi nợ ta một mạng, một cái túi trữ vật, mười tám gốc Linh dược lục phẩm, thế nhưng ngươi cứ yên tâm, ta sẽ không khống chế ngươi.
“Ngươi chỉ cần nhớ là ngươi nợ ta một cái túi trữ vật, coi đó là mục tiêu phấn đấu là được, ngươi vẫn được tự do tự tại.”
Mạnh Thư Thư há miệng, cuối cùng vẫn không mắng ra tiếng.
Vãi!
Tên thanh niên lực điền to lớn này sao bụng dạ lại lắm trò thế chứ?
Lúc trước ở Thiết Sơn Huyện, sao lại nhìn trúng hắn ta nhỉ?
Trong lòng Mạnh Thư Thư không khỏi thầm khóc nhưng chuyển ý nghĩ khác, nếu không gặp được Mạnh Trùng, lần này không biết còn có thể chuyển nguy thành an không.
Thiên Chùy Sơn Yến Quốc, đường xa vạn dặm, đi bằng xe ngựa phải mất một tháng mới đến được.
Vì thế, sau khi đi xe ngựa được hai ngày, vết thương của Mạnh Thư Thư đã khỏi hẵn, hai người rời xe ngựa, trực tiếp bay lên không trung, bay về phía Thiên Chùy Sơn.
Thiên Chùy Sơn, tên gọi này là do hình dạng ngọn núi giống như một chiếc búa sắt khổng lồ.
Bức tường đá dựng đứng, kẽ đá mọc thưa thớt mấy cây cổ thụ, tảng đá lớn nhô ra giống như một bệ đá, trên Thiên Chùy Sơn có hàng chục bệ đá như vậy.
Nhiều người cho rằng những bệ đá này là tự tạo thành, nhưng nếu quan sát kỹ có thể nhìn ra vết tích của con người.
Trên đỉnh Thiên Chùy Sơn, rạn nứt ra từng khe hở to như nắm đấm, sâu không lường được, mà trên vách núi cũng có thể nhìn thấy một số hang động nhỏ phủ đầy rêu xanh.
Chân núi phía đông, có một bụi cây lớn rậm rạp, dọc theo vách núi mọc lên mười mấy trượng, đằng sau một cây cổ thụ đặc biệt rậm rạp trên vách núi.
Lộ ra một hang đá cao một trượng, sâu hai trượng, bên ngoài hang đá còn vương vãi những phiến đá vỡ, những phiến đá lớn này chính là cửa của hang đá.
Xung quanh hang đá, trên những cây cổ thụ, có người mặc áo choàng đen đang ẩn núp.
Tổng cộng có năm người!
Tất cả đều là võ giả Tông Sư.
Nơi xa hơn nữa cách hang đá một khoảng, cũng có người mặc áo choàng đen ẩn núp ở đó.
Hai bóng người đến bên ngoài Thiên Chùy Sơn, chính là Mạnh Trùng và Mạnh Thư Thư đã trải qua một chặng đường dài.
“Bản Gia, ngươi xác định là Linh dược bảo địa ở đây sao?”
Mạnh Trùng nhìn Thiên Chùy Sơn, lộ vẻ nghi ngờ.
Trên Thiên Chùy Sơn không có nhiều cây cối, hơn nữa lại là một ngọn núi đá rất lớn, ngoài chân núi mọc một cánh rừng rậm trong phạm vi mười mấy trượng trở lên, cây cối trên núi mọc thưa thớt, nhìn vào có vẻ hơi hoang sơ.
“Hơn nữa, nếu Linh dược ở đây, họ sẽ không hái đi sao?”
Mạnh Trùng tiếp tục hỏi.
“Linh dược bảo địa ở bên trong núi, ở đó có một khoảng đất trống không dễ bị phát hiện, còn muốn vào được bảo địa thì phải có chìa khóa mở ra.
“Nếu muốn phá khóa đột nhập vào cũng được, nhưng như vậy Linh dược dễ bị hư hại, mà mỗi gốc Linh dược lục phẩm đều có giá trị rất lớn.
“Bọn chúng mới không dám phá khóa xông vào.”
Mạnh Thư Thư vừa giải thích,
Chỉ vào cánh rừng rậm kia, nói: “Lối vào ở ngay đó, nhưng chắc chắn có võ giả Tông Sư canh giữ.”
“Ngươi xác định là có Linh dược là được, Tông Sư gì chứ, dám cản đường ta, ta cứ chém một nhát là đi một tên, giết hết.”
Mạnh Trùng cầm cán đao nói.
“Đi, đến đó thôi.”
Mạnh Trùng trực tiếp đi về phía cánh rừng rậm.
Mạnh Thư Thư cũng đi theo, hắn ta đi theo không kiêng dè, có Mạnh Trùng ở bên, hắn ta cũng có thêm chút dũng khí.
“Mạnh Thư Thư, ngươi lại dám tự chui đầu vào lưới? Mau nộp chìa khóa ra đây!”
Hai người vừa mới tiến vào khu rừng rậm, năm bóng người liền hiện ra, bao vây bọn họ.
Mạnh Trùng nắm chặt cán đao, trầm giọng nói: “Các vị, nơi này là do ta quản lý, hãy rời đi để khỏi mất hòa khí!“.