Như thể đang có ngọn lửa đang tiếp tục bùng cháy, sắp sửa bùng nổ hướng về hai người bọn họ.
“Công tử, chúng ta có cần chuồn không?”
Hồ Sơn truyền âm hỏi.
“Giờ chuồn thì chẳng phải là chột dạ hay sao? Phải đợi Hứa huynh ra đã!”
Tạ Lăng Phong nghiến răng nói.
“Này, đang hỏi ngươi đấy, tại sao lại mạo danh Tạ công tử?”
Thúy Nhi chống nạnh tức giận trừng mắt nhìn hắn.
“Đây là hiểu lầm…”
Tạ Lăng Phong vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Hiểu lầm gì? Không phải ngươi tên Tạ Viêm à?”
Nữ tử mặc đồ trắng dùng ánh mắt dò xét nhìn sang.
Tạ Lăng Phong lập tức cảm thấy áp lực rất lớn, những người khác đều trừng mắt nhìn hắn, dường như chuẩn bị chửi ầm lên bất cứ lúc nào, dùng nước bọt nhấn chìm hắn.
Đương nhiên nếu có thể động thủ, thì e rằng sẽ xông lên như ong vỡ tổ.
“Công tử, may là ở Thất Tinh Học Cung này không được phép động võ!”
Hồ Sơn mừng rỡ nói.
Ngay khi Tạ Lăng Phong đang đau đầu, thì một bóng người từ cửa Điển Tàng Các đi ra.
“Ơ, Tạ huynh, ngươi tới rồi à?”
Hứa Viêm liếc mắt đã nhìn thấy Tạ Lăng Phong, lập tức phấn khích đi tới.
Còn về Đỗ Ngọc Anh và nữ tử mặc đồ trắng, trực tiếp bỏ qua, không thèm để ý…
Tạ Lăng Phong bỗng chốc như trút được gánh nặng, nắm chặt lấy cả hai bàn tay Hứa Viêm, kích động đến nỗi nước mắt hạnh phúc trực trào, “Hứa Viêm, ngươi cũng ra ngoài được rồi sao!”
Nếu còn không ra ngoài nữa, hắn cũng gánh không nổi rồi!
Tất cả mọi người ở đây đều có chút choáng váng, Hứa Viêm?
Chẳng phải là Tạ Lăng Phong sao?
Đỗ Ngọc Anh và tiểu nữ tử mặc đồ màu trắng cũng lộ vẻ kinh ngạc.
“Tạ huynh, tên của ngươi thật sự rất hữu dụng, nếu không có tên của ngươi thì ta cũng không thể bước lên tầng thứ chín được.”
Hứa Viêm vui vẻ nói.
“Hữu dụng là tốt rồi, hữu dụng là tốt rồi!”
Tạ Lăng Phong nở nụ cười như trút được gánh nặng.
“Tạ công tử, ngươi, ngươi không phải…”
Thúy Nhi đã ngây người, kinh hoàng nói.
“Đỗ cô nương?”
Có vẻ như giờ Hứa Viêm mới nhận ra Đỗ Ngọc Anh, chào hỏi: “Đã lâu không gặp, ngươi là học sinh của Thất Tinh Học Cung sao?”
“Đúng vậy.”
Đỗ Ngọc Anh tâm trạng phức tạp, dịu dàng nói: “Ngọc Anh đa tạ ân công đã hộ tống, chưa kịp thỉnh giáo tôn tính đại danh của công tử?”
Đã quá rõ ràng rồi, người này không phải là Tạ Lăng Phong của Kiếm Tôn Nhai.
“Cái này…”
Hứa Viêm gãi đầu, không biết có nên nói tên mình hay không.
Tất cả mọi người ở đây đều vô cùng kinh ngạc, một yêu nghiệt như vậy, thiếu niên đã vượt qua chín tầng đài diễn võ, vậy mà lại không phải Tạ Lăng Phong của Kiếm Tôn Nhai sao?
Hắn dùng danh nghĩa Tạ Lăng Phong để vào Điển Tàng Các.
Còn Tạ Lăng Phong thực sự dường như không quan tâm, hắn sử dụng danh nghĩa của mình.
Tạ Lăng Phong rất sợ Hứa Viêm tiếp tục dùng danh nghĩa của mình, nếu hắn lại tạo nên uy danh thì hắn gánh không nổi, đành vội vàng nói nhỏ: “Hứa Viêm, thực lực của ngươi mạnh mẽ, xông pha tại Nội Vực, sao có thể không có uy danh?
“Hay là nhân cơ hội này, truyền bá uy danh ra khắp nơi, giống như ta, Tạ Lăng Phong này cũng là người có chút tiếng tăm, có người gọi ta là 'Kiếm hiệp Tạ Lăng Phong', vì uy danh này, ta cũng đã giết không ít tu sĩ ma đạo làm điều ác.”
Sau khi nghe xong, Hứa Viêm thấy cũng có lý, hắn đã là cảnh giới Tiên Thiên đại thành, các Đại Tông Sư cũng không làm gì được hắn, hắn đến Nội Vực một chuyến, không thể không có chút uy danh chứ?
“Sư phụ nói rằng, ta có tư chất của Kiếm Thần, ta nhất định sẽ trở thành Kiếm Thần!”
Nghĩ vậy, Hứa Viêm lập tức phấn chấn, chắp tay nói: “Tại hạ Kiếm Thần Hứa Viêm!”
Tạ Lăng Phong: …
Mọi người: …
Vẫn cuồng ngạo như thường lệ, Kiếm Thần á?
Kiếm Tôn Nhai sẽ nghĩ thế nào đây?
“Thì ra là Hứa công tử.”
Đỗ Ngọc Anh khẽ lên tiếng, đôi mắt hơi phức tạp.
Tiểu nữ tử mặc đồ màu trắng sắc mặt kỳ lạ, thiếu niên này vậy mà lại không phải của Kiếm Tôn Nhai, hắn đến từ đâu?
Cuồng ngạo như thế, thế mà còn tự xưng là Kiếm Thần!
Kiếm chủ đời này của Kiếm Tôn Nhai, Đại Tông Sư Tạ Thiên Hoành, được tôn vinh là đệ nhất cường giả kiếm đạo tại Nội Vực, cũng không dám tự xưng là Kiếm Thần!
Ngay khi tâm trạng mọi người còn đang mơ hồ, bỗng nhiên một giọng nói vang lên.
“Gan to thật, dám mạo danh người khác, trà trộn vào Điển Tàng Các, ngươi coi thường Thất Tinh Học Cung sao?”
Ngay khi lời này vừa dứt, mọi người ở đây đều sững sờ.
Đúng rồi, vì hắn không phải Tạ Lăng Phong, lại lấy danh nghĩa Tạ Lăng Phong vào tầng thứ chín, đây chính là đang lừa gạt Thất Tinh Học Cung.
Hứa Viêm nghe tiếng nhìn về phía đó, nhướng mày, nói: “Thì ra là tên nửa thùng nước, ơ, ngươi mà cũng đột phá rồi cơ à? Thật không dễ gì nha!”
Ân Hồng vừa nghe đã tức điên người.
Hắn ta vốn đã tức giận lắm rồi, vì kiêng nể Kiếm Tôn Nhai mà không dám có chút ý định trả thù nào.
Kết quả bất ngờ phát hiện, đối phương thực sự không phải Tạ Lăng Phong.
Mà là mạo danh, hơn nữa còn mượn danh nghĩa đó trà trộn vào Điển Tàng Các, cường giả của Thất Tinh Học Cung lẽ ra phải ra mặt để duy trì quy tắc chứ?