Miễn là không phải Đại Tông Sư, vậy chẳng phải được rồi sao?
Từ trước đến nay, quy tắc đều dành cho cường giả phá vỡ.
Vì vậy, Hứa Viêm nói: “Để ta rút kiếm cũng được, nếu ngươi đỡ không được một kiếm của ta, vậy thì người thủ đài tầng thứ chín, không cần Đại Tông Sư nữa, ngươi thấy thế nào?
“Đổi Đại Tông Sư thành mười Tông Sư đỉnh phong đi, ta đánh mười người, thắng cũng tính là ta vượt qua được rồi, thế nào?”
Đinh Nghiễn choáng người, nói thiếu niên ngông cuồng thì hắn lại có tư cách như vậy, đánh không lại Đại Tông Sư.
Nói không ngông cuồng thì không phải, hắn lại nói toạc ra là muốn đánh mười Tông Sư đỉnh phong!
Mọi người vây xem đã tê liệt rồi, thiếu niên này lần nào cũng ngông cuồng hơn lần nào!
“Tầng thứ chín, theo quy tắc thì Đại Tông Sư thủ đài, tiểu hữu đề nghị này...”
Đinh Nghiễn nhất thời không biết phải trả lời như thế nào.
Quy tắc này, hắn không thể thay đổi.
Đó là dành cho Đại Tông Sư!
“Mặc dù bây giờ ta đánh không lại Đại Tông Sư, nhưng cũng không cần bao lâu nữa thôi, ta sẽ có thể đánh Đại Tông Sư, chỉ chậm một thời gian thôi.
“Ngươi đỡ không được một kiếm của ta, ta muốn vượt qua tầng thứ chín, để các ngươi đưa mười Tông Sư đỉnh phong thay thế Đại Tông Sư thủ đài, cũng hợp tình hợp lý thôi nhỉ?”
Hứa Viêm không muốn đợi đột phá xong rồi mới đi vượt một lần nữa.
Hắn muốn một lần vượt qua hết, đi xem điển tàng của Thất Tinh Học Cung.
Đinh Nghiễn cười khổ lắc đầu, đang định từ chối.
Một bóng người lướt tới, cũng mặc áo choàng rộng, tay cầm một quyển sách cũ, dường như đang nghiên cứu nội dung trên sách.
“Chỉ cần ngươi đánh bại Đinh Nghiễn chỉ bằng một kiếm, ta sẽ dùng mười Tông Sư đỉnh phong luận võ so tài với ngươi!”
Nhìn thấy người tới, Đinh Nghiễn bèn cung kính hành lễ: “Tham kiến Phó đại giám học!”
Tất cả học sinh của Thất Tinh Học Cung đều chấn động không thôi. Không phải là người này chính là Phó Vân Thiên đại giám học trong truyền thuyết sao?
Thất Tinh Học Cung, một trong năm vị đại giám học.
“Bái kiến Phó đại giám học!”
Tất cả học trò của Thất Tinh Học Cung đều đồng thanh hành lễ.
Phó Vân Thiên gật đầu, liếc nhìn Hứa Viêm một cái, rồi lại tiếp tục chăm chú vào quyển sách đang cầm trên tay.
Hứa Viêm trong lòng bỗng nhiên cảm thấy run sợ, Đại Tông Sư!
Vị Đại Tông Sư này vô cùng mạnh, mạnh hơn nhiều so với người bị sư phụ đánh nổ bằng một chưởng.
Đại cao thủ trong số những Đại Tông Sư!
“Với thực lực của hắn ta, cho dù ta đột phá đến cảnh giới Tiên Thiên đại thành, cũng không thể đánh nổ hắn ta chỉ bằng một chưởng được, có lẽ cần đến chục chưởng? Hoặc là vài kiếm?”
Hứa Viêm thầm nghĩ trong lòng.
Hắn bỗng cảm thấy phấn chấn, nói: “Không thành vấn đề, hắn ta sẽ không thể đỡ nổi một kiếm của ta, nếu ta ở tầng chín, đánh bại được mười vị Tông Sư đỉnh phong thủ đài thì có thể xem hết tất cả điển tàng hay không?”
Phó Vân Thiên ngẩng đầu nhìn Hứa Viêm, mỉm cười nói: “Điển tàng của Thất Tinh Học Cung chúng ta, đặc biệt là điển tàng ở tầng chín, không phải ai muốn xem cũng xem được.”
“Cho dù ngươi có thông quan thì cũng cần đáp ứng một số điều kiện mới có thể xem được.”
“Ví dụ như, thân phận của ngươi có phù hợp để xem sách ở đó không, tầng chín liên quan đến quá nhiều thứ, chỉ mở cho người nhất tâm theo võ đạo.”
“Thiếu niên, nếu có thể vượt qua thì hãy tính chuyện xem điển tàng ở tầng chín sau.”
Hứa Viêm gật đầu, cũng không thấy mất hứng, lời người nọ nói cũng có lý.
Nó liên quan đến quá nhiều thứ, chỉ những người có thân phận nhất định mới có đủ tư cách vào.
“Thân phận của Tạ huynh, hẳn là có tác dụng chăng?”
Hứa Viêm thầm nghĩ trong lòng.
“Tốt!”
Hắn nhìn về phía Đinh Nghiễn, trầm giọng nói: “Ngươi chuẩn bị chưa, ta sắp ra kiếm rồi!”
Đinh Nghiễn cũng trở nên nghiêm túc, mặc dù thiếu niên này có vẻ kiêu ngạo nhưng thực lực lại vô cùng mạnh mẽ, hắn ta không dám khinh suất.
Cầm bút pháp bảo trong tay, khí thế của một Tông Sư đỉnh phong bộc lộ rõ ràng.
“Tiểu hữu, mời!”
Keng!
Kiếm được rút ra khỏi vỏ, trong chốc lát, tất cả những người đứng xem chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, dường như nhìn thấy trên đài tỷ võ, sơn hà hiện lên, cự long uốn lượn.
Gào!
Một tiếng Long Ngâm vang lên, trong chớp mắt, tất cả mọi người dường như nhìn thấy cả một dãy sơn hà.
Phó Vân Thiên trong lúc Hứa Viêm rút kiếm, ánh mắt đã rời khỏi quyển sách, trong lòng chấn động nhìn thiếu niên, đây là kiếm pháp gì vậy?
Dường như ẩn chứa đạo lý huyền diệu của thiên địa.
Đó là sơn hà ư? Kiếm pháp sao có thể hàm chứa ý cảnh sơn hà?
Hứa Viêm ra tay chính là kiếm pháp Sơn Hà Long Ngâm, trong chớp mắt, sơn hà hiện lên, tiếng Long Ngâm vang vọng.
Đinh Nghiễn chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, tiếng Long Ngâm vang lên, hắn ta như lạc vào một dãy sơn hà, chỉ thấy sơn hà hoang tàn, sát phạt tàn khốc.
Dãy sơn hà mênh mông trong chớp mắt đột nhiên sụp đổ, như thể chôn vùi cả sinh linh.
“Không ổn!”