Đòn này quá bất ngờ, Trình Nguyên Hoằng thậm chí còn không kịp phòng thủ.
Hắn càng kinh ngạc hơn, đây rốt cuộc là chưởng pháp gì, chẳng lẽ hoàng kim cự long này còn sống không?
Chát!
Đuôi rồng quật xuống, Trình Nguyên Hoằng bay ngược ra ngoài, ngã xuống rìa võ đài.
Im lặng!
Cả hội trường chết lặng.
Các võ giả trợn to mắt, không thể tin được nhìn cảnh này.
Nhiều võ giả kinh ngạc há hốc mồm, nhìn chằm chằm vào võ đài, rồi lại quay sang nhìn Hứa Viêm, hồi lâu vẫn không nói nên lời.
Tung ra một hoàng kim cự long đã đủ khiến mọi người kinh ngạc rồi.
Kết quả là, hoàng kim cự long lại lao thẳng xuống, đuôi rồng quật xuống, sự thay đổi này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán, chưởng lực của ai khi tung ra mà lại có thể có sự thay đổi lớn như vậy được cơ chứ?
Đột kích thẳng thừng?
Bất ngờ tới mức đó, ai mà không trúng đòn?
Hơn nữa, tốc độ và sức mạnh của hoàng kim cự long đều kinh hoàng, sức mạnh kinh người, Tông Sư bình thường căn bản không thể ngăn cản!
Không trách được tên thiếu niên đó lại điên cuồng đến vậy, nó quả thực có tư cách để điên cuồng!
Trình Nguyên Hoằng ngã xuống nằm ở trên mặt đất, người đau ê ẩm, nhưng đau hơn là mặt mũi bị mất hết, thế mà đến một chưởng cũng không chống đỡ được, quá mất mặt!
Hắn kinh ngạc trong lòng, chết trân nhìn Hứa Viêm, đây là thiên tài ở đâu tới vậy?
Đó là loại công pháp gì, lại có thể mạnh mẽ đến vậy!
“Giờ có thể chứng minh được rằng, ta là mạnh hơn ngươi rồi chứ? Có thể phớt lờ quy tắc rồi chứ?”
Hứa Viêm nói như thể vừa tùy ý vỗ bay một con muỗi.
Trình Nguyên Hoằng há miệng muốn nói, nhưng trong lúc nhất thời lại không thốt nên lời.
Một đám võ giả đều im lặng.
Cường giả, không bao giờ tuân thủ theo quy tắc!
Hứa Viêm tiếp tục bước từng bậc thang đi lên, tin tức Trình Nguyên Hoằng bị đánh bại chỉ trong một chưởng, như mọc cánh mà bay khắp toàn bộ Thất Tinh Học Cung.
Trong nhất thời, không biết bao nhiêu học sinh Thất Tinh Học Cung đang chạy tới.
Cường long hung dữ nào đến đây, định phá vỡ quy tắc của Thất Tinh Học Cung đây.
Nếu Thất Tinh Học Cung không giữ được sân diễn võ thì quy tắc này sẽ bị người ta phá vỡ.
Tầng thứ sáu.
Một bóng người đáp xuống, đó là một Tông Sư trung giai, tay cầm một đôi búa lớn, thân hình to lớn, râu quai nón xồm xoàm.
“Là Hồ Bưu Đại Giáo Tập, lần này chắc không bị đánh bại chỉ bằng một chưởng chứ?”
Thấy người canh giữ tầng thứ sáu của Thất Tinh Học Cung, tinh thần của mọi người đều phấn chấn lên.
Hồ Bưu Đại Giáo Tập sức mạnh trời sinh, nhục thân cường hãn, thực lực cực mạnh, từng một mình chiến đấu với Tông Sư đại thành mà không bị lép vế.
Hơn nữa, còn không phải là Tông Sư đại thành bình thường.
Như vậy có thể thấy, thực lực của Hồ Bưu Đại Giáo Tập mạnh mẽ tới nhường nào.
“Quy tắc của Thất Tinh Học Cung chúng ta không phải ai cũng phá vỡ được đâu, thiếu niên, đừng có có kiêu ngạo, cũng đừng tự đắc.”
Hồ Bưu trầm giọng nói.
“Ta chưa từng kiêu ngạo!”
Sắc mặt Hứa Viêm nghiêm túc, nói: “Sư phụ đã bảo với ta, võ giả phải kiềm chế sự kiêu ngạo và nóng nảy, không được tự đắc, vì vậy ta chưa từng kiêu ngạo!”
Mọi người đều chững lại, thế mà ngươi còn gọi là không kiêu ngạo?
Chưa từng thấy người nào kiêu ngạo hơn ngươi đâu!
Trong nhất thời, Hồ Bưu không biết phải nói gì.
“Thiếu niên, muốn tiếp tục đi lên thì phải đánh bại ta đã!”
Hơi ngừng lại, hắn nói với giọng trầm.
“Ngươi quá yếu, ta còn mất cả hứng ra tay.”
Hứa Viêm khoát tay, có vẻ chán nản.
Vãi!
Thế mà ngươi lại nói là chưa từng kiêu ngạo?!
Mọi người nhìn Hồ Bưu đang trên sân diễn võ với ánh mắt đầy thương cảm, một Đại Giáo Tập đường đường chính chính của Thất Tinh Học Cung mà cũng bị coi thường.
Xoảng!
Hai búa của Hồ Bưu va chạm vào nhau, một tiếng ầm vang lên chấn động điếc tai, hắn trợn trừng mắt nói: “Tiểu tử kiêu ngạo, để xem ngươi có thực lực cỡ nào mà dám không xem lão giả này ra gì!”
Thân hình chuyển động, cây búa như núi, đột nhiên nhắm vào Hứa Viêm mà giáng xuống.
“Đã bảo là yếu lắm mà!”
Hứa Viêm giơ tay vung lên, tiếng Long Ngâm vang lên, hoàng kim cự long lao ra với khí thế hung hăng, không gì cản nổi, trực tiếp đập vào cây búa đang giáng tới của Hồ Bưu.
Xoảng!
Một cây búa bay ra khỏi tay, cả người Hồ Bưu cũng bay ngược ra sau, ngã lăn xuống đất, trông thảm thương vô cùng.
Sóng xung kích va chạm lan tỏa xung quanh.
Các võ giả có thực lực yếu kém bị thổi bay trong nháy mắt, lăn xuống dưới bậc thang.
Những võ giả còn lại một lần nữa kinh hãi, lại chỉ dùng một chưởng đã đánh bại Hồ Bưu!
“Hắn ta thực sự không kiêu ngạo, vì hắn dùng thực lực để nói chuyện!”
Có võ giả chấn động, thì thào nói.
Tay Hồ Bưu run rẩy, với nhục thân phi thường cường hãn, thực lực Tông Sư trung giai của hắn mà ngay cả một chưởng cũng không đỡ nổi, đây rốt cuộc là yêu nghiệt từ nơi nào mà ra vậy?
“Thiên Bảo Các?”
Một ý niệm như vậy hiện lên trong đầu óc của hắn.