Các học sinh của Thất Tinh Học Cung trên võ đài đều ngẩn người, sao lại xuất hiện thêm một tên không tuân thủ quy tắc nữa vậy?
Các học sinh có thể được Thất Tinh Học Cung chiêu mộ, ai mà chẳng là thiên tài, ai mà chẳng là tư chất hơn người? Mà những người chấp nhận khiêu chiến trên võ đài lại còn là những người ưu tú nhất cùng cảnh giới của Thất Tinh Học Cung.
“Có chuyện gì vậy?”
Hứa Viêm liếc mắt nhìn rồi hỏi.
Tên học sinh trên võ đài này sắp tức đến đột quỵ mất rồi, tên này ở xó xỉnh nào chui ra vậy, đến cả quy tắc của Thất Tinh Học Cung mà cũng không biết, thế mà còn chạy đến đây khiêu chiến? Vậy mà còn dám phớt lờ hắn nữa chứ!
“Các hạ đến đây là để vào Tàng Kinh các của học cung, xem qua những bí tịch võ đạo chứ gì?”
Kiều Tông Nghiệp trầm giọng nói.
“Đúng vậy!”
Hứa Viêm gật đầu.
“Đã vậy, ngươi chỉ có thể tiếp tục tiến lên sau khi đánh bại ta.”
Kiều Tông Nghiệp nói.
“Ngươi quá yếu, ta trực tiếp lên trên khiêu chiến là được.”
Hứa Viêm lắc đầu nói.
Kiều Tông Nghiệp giận đến mức mặt đỏ bừng, tức giận nói: “Ta yếu ư? Chẳng lẽ các hạ là võ giả Tông Sư? Dù là võ giả Tông Sư cũng phải lần lượt khiêu chiến từng tầng.”
“Ta không phải võ giả Tông Sư.”
Hứa Viêm lắc đầu nói: “Ta là võ giả Tiên Thiên Cảnh.”
Kiều Tông Nghiệp ngây người, tất cả võ giả chứng kiến đều ngây người,
“Tiên Thiên Cảnh gì chứ, ta chưa từng nghe qua, đừng có ngụy tạo ra một cái danh hiệu nào đó để lừa người, ngươi muốn tiếp tục đi lên thì chỉ có thể chiến thắng ta trước đã.”
Kiều Tông Nghiệp tức giận nói, mặt đỏ bừng.
Hắn nghi ngờ đối phương không phải đơn giản chỉ muốn phá quan, có cơ hội xem qua các bí tịch mà là muốn khiêu khích Thất Tinh Học Cung!
“Thế thì, ngươi phải đỡ cho đàng hoàng đấy.”
Hứa Viêm trầm ngâm một chút, đánh bại đối phương không tốn bao nhiêu công sức, tiện tay thôi mà.
“Tới đây!”
Kiều Tông Nghiệp ngang thanh trường đao trong tay mình, lạnh lùng nói.
“Nhìn cho kỹ!”
Hứa Viêm thậm chí chẳng thèm bước lên võ đài, tùy tiện búng tay, một luồng chân khí bắn ra.
Sau khi ra tay, hắn tiếp tục bước lên các bậc thang.
Kiều Tông Nghiệp giận dữ, đúng lúc muốn mở miệng, lại đột nhiên sắc mặt đại biến, vội vàng ngang thanh trường đao trước ngực, “Bùm” một tiếng, thanh trường đao rung lên, phụt ra khỏi tay, cả người hắn ta bị đánh bay ra ngoài, nhắn phịch xuống đất.
Hiện trường im phăng phắc!
Búng tay một cái mà đã đánh bại được Kiều Tông Nghiệp rồi?
Võ giả Tông Sư á?!
Đúng là không hổ danh ngạo mạn như vậy, tuy còn trẻ nhưng đã là võ giả Tông Sư, đúng là có tư cách ngạo mạn thật.
“Đây là thiên tài ở đâu thế? Thậm chí còn là Tông Sư?”
“Điên thật, trâu bò thật, ta rút lại những lời đã nói lúc trước!”
Các võ giả đứng xem đều kinh ngạc nhìn Hứa Viêm.
Hứa Viêm tiếp tục bước lên các bậc thang, Kiều Tông Nghiệp đang nằm dưới đất, mặt đỏ bừng, tức giận nói: “Dù ngươi có là Tông Sư thì cũng vô dụng, chỉ cần chưa bước lên võ đài đánh bại ta thì đều không được tính!”
Thấy Hứa Viêm hoàn toàn phớt lờ hắn, hắn ta tức giận đến nỗi nhảy dựng lên, “Ngươi đang coi thường Thất Tinh Học Cung của ta đó!”
Hứa Viêm lười để ý đến hắn ta, tiếng gào thét của kẻ yếu chẳng có chút tác dụng nào cả. Mà quy tắc từ trước đến nay đều được lập ra là để dành cho kẻ yếu.
Cường giả thì lúc nào cũng xuất hiện để phá bỏ quy tắc.
“Đứng lại!”
Tên học sinh trên võ đài tầng thứ hai cũng ngây người, tên này điên thật rồi, thậm chí chẳng thèm liếc mắt nhìn hắn.
Hứa Viêm búng tay, bắn ra một luồng chân khí, tên học sinh tầng thứ hai vội vàng chống đỡ, lập tức bị đánh bay ra ngoài.
“Ngươi thua rồi.”
Hứa Viêm liếc nhìn đối phương, tiếp tục đi lên.
Tầng thứ ba, Hứa Viêm thậm chí còn lười đợi đối phương mở miệng, búng tay là đánh bại hắn ta.
Sau đó, tầng thứ tư cũng búng tay đánh bại.
Thậm chí chẳng thèm bước lên võ đài.
“Tầng thứ năm là võ giả Tông Sư, lần này phải xem xem tên đó đánh bại võ giả Tông Sư bằng cách nào đây.”
“Có trò hay để xem rồi, bao nhiêu năm rồi chưa có ai vượt qua được tầng thứ năm, không biết tên đó có làm nên chuyện hay không.”
“Không có khả năng làm nên chuyện đâu, dù là võ giả Tông Sư thì cũng quá trẻ, những người là võ giả Tông Sư của Thất Tinh Học Cung, người nào chẳng là nhất lưu Tông Sư?”
Những võ giả dõi theo và bàn tán rôm rả.
Gần như không ai đánh giá cao Hứa Viêm có thể vượt qua được tầng thứ năm.
Khi Hứa Viêm vừa bước lên bậc thang, một bóng người từ trên trời giáng xuống, đáp xuống bậc thang tầng thứ năm, đó là một người đàn ông trông ngoài ba mươi, ăn mặc như một nho sinh, trông rất nho nhã.
“Tiểu hữu, ngay cả võ đài cũng không bước lên, là có phải thấy rằng thực lực của các học trò đến từ Thất Tinh Học Cung của ta đều không lọt vào mắt ngươi hay không?”
Trình Nguyên Hoằng mỉm cười hỏi.