Đỗ Ngọc Anh nghe vậy, đôi mắt lập tức sáng lên.
“Thúy Nhi, ngươi ra đón Tạ công tử vào đây, ta sẽ tiếp đãi hắn ở Âm Thủy Tạ“.
Đỗ Ngọc Anh khẽ dặn dò, trong ánh mắt không giấu được vẻ vui mừng.
Dù vậy, sự kiềm chế vẫn là cần thiết, vì thế cô mới để Thúy Nhi ra đón tiếp.
Huống chi, cô cũng quen thân với Thúy Nhi rồi.
“Rõ, tiểu thư!“.
Thúy Nhi phấn khích vô cùng, gương mặt ửng hồng lên.
“Tạ công tử đến cầu hôn sao? Ta sắp trở thành thị nữ động phòng rồi, vậy thì ta cũng có thể cùng Tạ công tử...”
Trong đầu cô hiện lên ảo giác dưới sự ảnh hưởng của âm thanh ma mị từ Thiên Huyễn Ma Sư trước đây, gương mặt càng đỏ hơn.
Vừa chạy nhỏ ra bên ngoài phủ vừa hỏi: “Chỉ có mình Tạ công tử đến thôi sao?“.
“Không chỉ có mình Tạ công tử đến, bên cạnh hắn ta còn có một người lớn tuổi hơn“.
Hạ nhân mở miệng đáp lại.
“Oái ối, chắc chắn là Tạ công tử đến cửa cầu hôn rồi“.
Tim Thúy Nhi đập thình thịch, gương mặt ửng hồng, đôi mắt như ẩn chứa cả sự e thẹn.
Cô vội vã chạy đến bên ngoài biệt viện.
Bên ngoài biệt viện phủ Đỗ Hầu Vương, Tạ Lăng Phong và Hồ Sơn sau chuyến đi đường dài, biết được Đỗ Ngọc Anh ở đây nên đã đến cầu kiến, muốn tìm hiểu xem, người đó rốt cuộc có phải là Hứa Viêm hay không.
“Thiếu gia, nếu thực sự là Hứa Viêm, vậy chẳng phải là chuyện của phủ Đỗ Hầu Vương đã liên quan đến Kiếm Tôn Nhai rồi sao?”
Hồ Sơn gãi đầu rồi hỏi.
“Lo xa thế, chẳng lẽ Kiếm Tôn Nhai ta lại sợ Đại Việt Quốc sao?”
Tạ Lăng Phong thản nhiên nói.
“Thiếu gia, tại sao thiếu gia lại nói Hứa Viêm lại dùng tên của ngài chứ?”
Hồ Sơn có chút không hiểu.
Tạ Lăng Phong giật giật khóe miệng, nói: “Ta đã nói từ trước rồi chứ, đến Nội Vực, gặp phải chuyện gì cũng có thể dùng tên của ta“.
Hắn hơi khựng lại, nhớ ra lúc đó, Hứa Viêm còn hỏi có phải là chuyện gì cũng được không.
“Ta thấy chuyện này có gì đó không ổn, dùng tên như thế này sao? Không phải là nên nói, ta với Tạ Lăng Phong là anh em sống chết có nhau, nể mặt ta một chút?”
Hồ Sơn có chút không hiểu.
Tạ Lăng Phong thở dài, nói: “Ý nghĩ của những thiên tài tuyệt thế không giống với người thường“.
“Công tử, lúc đó, ta cũng nói là đến Nội Vực cũng có thể dùng tên của ta, vậy thì có phải...”
Thình lình, Hồ Sơn không giữ được bình tĩnh, nói.
“Yên tâm đi, sẽ không ai dùng tên của ngươi đâu, Hứa huynh còn trẻ như thế, ngươi lại già rồi, thực lực cũng yếu, không hợp“.
Tạ Lăng Phong lắc đầu.
Hồ Sơn: ...
Trong lòng hắn thở dài, nỗi buồn của kẻ yếu kém!
Một thị nữ thanh tú phấn khích chạy ra, ánh mắt lướt qua Tạ Lăng Phong và Hồ Sơn rồi bỏ qua luôn.
“Tạ công tử, người đâu?”
Thúy Nhi hoảng loạn, nhìn quanh trái phải.
“Vị cô nương này, Tạ Lăng Phong ở đây“.
Tạ Lăng Phong chắp tay mở miệng nói.
Thúy Nhi quay đầu nhìn hắn, “Ngươi là Tạ Lăng Phong công tử? Tạ công tử của Kiếm Tôn Nhai?”
“Chính là tại hạ!“.
Tạ Lăng Phong gật đầu.
Thúy Nhi như con mèo bị chọc giận, tức giận quát lên: “Tên gian ác nào ở đâu thế này, dám cả gan mạo danh Tạ công tử, người đâu, đánh chết hắn cho ta!“.
Khuôn mặt Thúy Nhi đỏ bừng bừng vì tức giận, hai mắt như muốn phun lửa, khi nghe tin Tạ công tử đến, cô quá phấn khởi, thậm chí ả còn tưởng tượng đến cảnh tối nay mình trở thành thị nữ động phòng đêm ban đầu của công tử.
Kết quả là ai đó lại giả mạo Tạ công tử!
Không thể tha thứ được!
Mặc dù người này trông cũng trẻ trung và đẹp trai, nhưng cuối cùng vẫn kém xa Tạ công tử, đặc biệt là phong thái của hắn ta, càng không thể so sánh được.
Ai cho hắn mặt mũi mà dám đến đây giả mạo Tạ công tử?
Thúy Nhi tức giận đến mức nhảy dựng lên, hét lớn: “Kẻ gian ác vô liêm sỉ, dám giả mạo Tạ công tử, mau gọi người đến, đánh chết hắn cho ta, tiền bối Tông Sư mau đến đây!”
Tạ Lăng Phong hoàn toàn sửng sốt, vội vàng nói: “Ngươi hãy nghe ta giải thích, ta thực sự là Tạ Lăng Phong của Kiếm Tôn Nhai, ta đến đây là...”
“Ngươi là kẻ gian ác to gan, lại dám giả mạo Tạ tiểu hữu, ngươi đáng chết!”
Lời còn chưa dứt, một tiếng gầm dữ dội vang lên.
Khí thế của Tông Sư tỏa ra, giữa không trung, một bàn tay vồ xuống.
Nghiêm Khoan!
Hắn ta nghe thấy tiếng hét của Thúy Nhi, đặc biệt là khi nhắc đến việc giả mạo Tạ công tử, hắn ta giật mình, lập tức đi ra.
Vừa nhìn thấy Tạ Lăng Phong, tức giận trào dâng, vậy mà lại có người dám giả mạo Tạ Lăng Phong đến đây, đáng chết nghìn lần!
Không nói hai lời, hắn ta lập tức ra tay!
Ầm!
Tạ Lăng Phong đánh ra một chưởng, sức mạnh hùng hậu tức khắc đánh bay Nghiêm Khoan đi.
“Một Tông Sư tam lưu như ngươi mà cũng dám ngang tàng trước mặt công tử của ta sao?”
Hồ Sơn trừng mắt nhìn Nghiêm Khoan nói.
Nghiêm Khoan tức điên, mẹ kiếp, lão tử lại bị khinh thường!
“Người đâu!”
Hắn gầm lên một tiếng, cầu cứu.