Trận sóng gió ở Đỗ Hầu Phủ đã dần lắng xuống.
Đại Việt Quốc có năm vị Gia Hầu Vương, Đỗ Hầu Phủ là mạnh nhất, Đỗ Hầu Vương chính là Đại Tông Sư đỉnh phong, có địa vị vô cùng quan trọng ở Đại Việt Quốc.
Chỉ là năm phủ Gia Hầu Vương, khó tránh khỏi mâu thuẫn lẫn nhau, nguồn cơn của những mâu thuẫn này, mặc dù có thể do hoàng thất Đại Việt Quốc âm thầm khuấy động, nhằm tránh việc năm vị chư hầu liên hợp lại với nhau.
Nhưng bất kể thế nào, mâu thuẫn giữa năm vị chư hầu cũng liên quan đến lợi ích của từng bên, hoàng thất Đại Việt Quốc chỉ lợi dụng tình hình để khích bác thôi.
Trong ba nước lớn ở Nội Vực, chỉ duy nhất Đại Việt Quốc có sự tồn tại của Gia Hầu Vương, xét cho cùng là vì khi Đại Việt Quốc mới được thành lập, thực lực của năm vị Gia Hầu Vương rất mạnh nên việc thống nhất bằng vũ lực sẽ gây ra không ít tổn thất.
Trong khi năm vị chư hầu ban đầu liên thủ cũng không dám thực sự trở mặt với Đại Việt Quốc, thế là giữa các bên đạt được sự ăn ý.
Trên danh nghĩa là hoàng thất Đại Việt Quốc phong cho các chư hầu, năm vị chư hầu thừa nhận sự quản sự của hoàng thất Đại Việt Quốc, nhưng trên thực tế, đất đai của năm vị chư hầu vẫn luôn thuộc về năm vị chư hầu.
Năm vị chư hầu ban đầu vốn là năm đại gia tộc, chiếm cứ một phương, căn cơ sâu xa.
Trận sóng gió lần này ở phủ Đỗ Hầu Vương liên quan đến một vị Gia Hầu Vương khác, phủ Trịnh Hầu Vương vừa xuất hiện một Đại Tông Sư, muốn mở rộng tầm ảnh hưởng, nên đã vươn tay tới Đỗ Hầu Phủ.
Mâu thuẫn giữa Đỗ Hầu và Trịnh Hầu đã lên đến mức như nước với lửa, khi phủ Trịnh Hầu đột nhiên gây hấn, mẹ của Đỗ Ngọc Anh qua đời, di nguyện là được chôn cất ở quê nhà.
Và bản thân Đỗ Ngọc Anh vì có thể chất đặc biệt, lại là đồ đệ kiệt xuất của phủ Đỗ Hầu Vương, hậu bối được Đỗ Hầu Vương yêu thương nhất, nên đương nhiên trở thành mục tiêu.
Mặc dù phủ Đỗ Hầu Vương đã kiềm chế được đối phương, thế nhưng cuộc sóng gió lần này, Ma Giáo lại nhúng tay vào, không biết phủ Trịnh Hầu Vương đã hứa hẹn điều gì.
Cuối cùng, ngay cả Ân Hồng, một nửa bước Đại Tông Sư cũng tự mình ra tay, muốn bắt Đỗ Ngọc Anh đi.
Mục đích ra tay của Ân Hồng khác với phủ Trịnh Hầu Vương, với Ma Giáo, nhưng chắc chắn cũng nhằm vào phủ Đỗ Hầu Vương.
Tựa như có nhiều thế lực, muốn nhân cơ hội này làm suy yếu phủ Đỗ Hầu Vương
Nhưng ai mà ngờ được, thiên tài Tạ Lăng Phong của Kiếm Tôn Nhai lại một đường hộ tống Đỗ Ngọc Anh trở về, liên tiếp giết chết Tông Sư võ giả, hơn nữa còn đánh lui Ân Hồng, một nửa bước Đại Tông Sư đó.
Sau khi tin tức lan truyền, phủ Trịnh Hầu Vương đã rút lui, Ma Giáo cũng im hơi lặng tiếng.
Người đứng sau Ân Hồng vì thế cũng rút lui, thậm chí còn không lộ diện.
Kiếm Tôn Nhai, một thế lực hàng đầu của Nội Vực, nói gì thì nói, năm phủ Gia Hầu Vương, thậm chí là hoàng thất Đại Việt Quốc cũng không dám mạo muội gây thù chuốc oán với Kiếm Tôn Nhai.
Sóng gió lắng xuống, phủ Đỗ Hầu Vương cũng thở phào nhẹ nhõm, lần này phủ Trịnh Hầu Vương bất ngờ gây hấn, có sự chuẩn bị kĩ càng, một khi phủ Đỗ Hầu Vương lộ ra thế yếu.
Ba phủ chư hầu còn lại chắc chắn cũng sẽ thừa nước đục thả câu, thừa cơ thôn tính, làm mình mạnh thêm.
Hoàng thất Đại Việt Quốc cũng sẽ cổ vũ, ngầm ra tay.
Người đứng sau Ân Hồng, rất có thể là người của hoàng thất Đại Việt Quốc.
Tại khu vườn ở biệt viện của phủ Đỗ Hầu Vương, Đỗ Ngọc Anh chậm rãi đi dạo.
“Tiểu thư, đã giao hậu lễ tới Kiếm Tôn Nhai, đưa cho Tạ công tử rồi, tiểu thư nói xem, không biết Tạ công tử sẽ đến cầu hôn khi nào đây?”
Trên mặt Thúy Nhi lộ rõ vẻ mong đợi.
“Ta là thị nữ riêng của tiểu thư, nếu tiểu thư gả cho Tạ công tử thì ta sẽ là thị nữ hầu hạ trong phòng, Tạ công tử cũng sẽ ân ái với ta …”
Má Thúy Nhi đỏ ửng lên.
Ánh mắt Đỗ Ngọc Anh hiện lên một tia dịu dàng, nhẹ giọng nói: “Có lẽ sẽ không lâu nữa đâu nhỉ?”
“Tiểu thư, chẳng biết tiểu thư bao giờ thì có thể bước vào cảnh giới Tông Sư? Khi ấy, đứng cùng hàng với Tạ công tử, người đời mới thực sự ngưỡng mộ!“.
Thúy Nhi cười khanh khách hỏi.
“Ta cũng không biết nữa, có thể một năm, cũng có thể là năm sáu năm...”
Đỗ Ngọc Anh lắc đầu, hiện tại cô đã là cảnh giới nhị phẩm rồi.
Song khoảng cách với Tông Sư Cảnh vẫn còn vô cùng xa xôi.
“Trịnh Hầu Vương kia thật đáng ghét, may mà có Tạ công tử ra tay hộ tống, nếu không thì nguy to rồi, còn cả đám Ma Giáo kia nữa“.
Thúy Nhi nhớ lại cảnh tượng gặp phải trên đường gần đây, tức tối nói.
“Thúy Nhi, ngươi có tin tức gì về Tông Sư dưới trướng Ma Tôn nào đã ra tay không?”
Đỗ Ngọc Anh trầm ngâm hỏi.
“Vẫn chưa có tin tức gì, có thể là một trong số những Ma Tôn mà chúng ta không biết“.
Thúy Nhi lắc đầu.
Ngay lúc này, một tên hạ nhân chạy đến bẩm báo.
“Tiểu thư, Tạ Lăng Phong công tử của Kiếm Tôn Nhai đến, đang ở ngoài phủ ạ“.