Hứa Viêm đột nhiên như bừng tỉnh hiểu ra điều gì đó nhìn chằm chằm quản sự nói.
“Ta..”
Quản sự mặt đen sì, một lúc sau thì gật đầu nói: “Vậy công tử chờ ta một chút, ta sẽ thông báo với người đã ủy thác. Ta xin nhắc nhở công tử, ngài dẫn họ đi, nhất định phải cẩn thận.”
Hứa Viêm cười lạnh một tiếng, nói: “Cẩn thận gì chứ? Vô Song Các của các người định giết người diệt khẩu ư?”
Miệng quản sự giật giật, “Đừng hiểu lầm, người ủy thác không liên quan đến Vô Song Các chúng ta, chỉ nhắc nhở công tử cẩn thận đề phòng mà thôi.”
“Yên tâm, ta tự có chừng mực!”
Hứa Viêm không bận tâm nói.
“Vậy công tử chờ một chút.”
Quản sự rời đi.
Hứa Viêm nhìn bức họa Tố Linh Tú trên tay, ánh mắt lạnh lùng, vì là kẻ thù của sư muội nên cũng chính là kẻ thù của mình, đối xử với kẻ thù thì tuyệt đối không thể nương tay!
“Sư muội lo lắng cho sự an toàn của ta ở Nội Vực nên không nói rõ rắc rối từ phía sau là gì. Giờ xem ra, thế lực đối phương rất mạnh mẽ, vậy mà lại có thể ủy thác Vô Song Các treo thưởng.
“Như vậy xem ra, bọn chúng không biết sư muội đã trốn đến Biên Hoang, Đại Tông Sư kia vẫn chưa truyền tin tức trở về.
“Đã chạm mặt rồi thì ta sẽ lấy cả linh tinh, lẫn mạng của các ngươi!”
Hứa Viêm trong lòng nghĩ thầm sát khí bừng bừng.
Quản sự của Vô Song Các còn nhắc nhở cẩn thận kẻo bị giết người diệt khẩu, có thể thấy người ủy thác không phải người tử tế.
Quản sự trở về.
“Công tử, ngài đi theo ta.”
Hứa Viêm đi theo quản sự, rời khỏi Vô Song Các, ngồi thuyền đi về phía bên ngoài Thiên Tinh Hồ.
“Công tử, ngài không cân nhắc lại sao? Có Vô Song Các chúng ta đứng ra làm người trung gian thì đảm bảo an toàn, đối phương cũng không dám lừa gạt.”
Quản sự nói.
“Nữ tử này đối với họ mà nói nhất định rất quan trọng. Ta thấy mười vạn linh tinh là hơi ít, ta định nói chuyện trực tiếp với họ, nâng giá cao lên!”
Hứa Viêm nghiêm túc nói.
Quản sự: “...”
Con thuyền đi đến bên ngoài Thiên Tinh Hồ, giữa một bãi cỏ rậm rạp, lúc này có hai bóng người đang đứng, người được bao phủ bởi áo choàng đen, không thấy rõ mặt.
Hứa Viêm vừa nhìn thấy tinh thần tập trung cao độ, hai võ giả Tông Sư, một là Tông Sư đại thành còn lại là Tông Sư đỉnh phong.
Trang phục và cách ăn mặc giống hệt như Đại Tông Sư kia.
Thế lực này mạnh vô cùng!
“Hai vị, chính là vị công tử này có manh mối.”
Quản sự nói.
Tông Sư đỉnh phong nhìn về phía Hứa Viêm, giọng trầm trầm nói: “Ngươi thật sự đã gặp người trong bức họa sao?”
“Đương nhiên, ta từng gặp cô ấy ở đâu đó, chữa bệnh cho người khác.”
Hứa Viêm gật đầu nói.
Vừa dứt lời, hai người áo đen không còn nghi ngờ gì nữa, cả hai mắt đều sáng lên.
“Người đó ở đâu? Nhanh nói!”
Giọng điệu hấp tấp cho thấy đối phương sốt ruột muốn tìm Tố Linh Tú đến mức nào.
Nhưng Hứa Viêm lại không vội vàng, thuyền vẫn tiếp tục đi ra khỏi Thiên Tinh Hồ, vừa nói: “Ta dẫn các người đi, chỉ cần các người chuẩn bị đủ linh tinh là được.”
Thuyền cập bờ, Hứa Viêm lên bờ, nhìn những người áo đen đi theo sau.
Quản sự Vô Song Các trực tiếp rời đi, vì cô ta cho rằng Hứa Viêm đây là đang tìm cái chết, nhất định sẽ bị giết diệt khẩu.
“Nói đi, người ở đâu?”
Ngay sau khi người quản sự Vô Song Các rời đi, trên người một người mặc áo choàng đen tràn ngập phun trào khí tức và giọng nói trầm trầm vang lên.
Hứa Viêm không hề hoảng hốt: “Linh tinh đâu? Lấy linh tinh ra cho ta xem, lỡ ta đưa các ngươi đi mà các ngươi không đưa linh tinh cho ta thì sao?”
Ánh mắt người mặc áo choàng đen trở nên lạnh lẽo, khí tức Tông Sư ập đến như muốn áp chế hắn.
“Đừng tưởng rằng ngươi là Tông Sư thì ghê gớm lắm, không có linh tinh thì miễn bàn.”
Nhưng Hứa Viêm vẫn không hề nao núng.
“Ngươi đúng là đang muốn chết!”
Ánh mắt của tên áo đen tràn ngập sát ý.
“Linh tinh có thể cho ngươi!”
Một người áo đen khác giơ tay lên ngăn cản người bạn đồng hành muốn ra tay, lấy ra mười tờ linh phiếu, ném về phía Hứa Viêm.
Hứa Viêm mỉm cười, đưa tay nhận lấy các linh phiếu, mỗi tờ linh phiếu trị giá một vạn, tổng cộng vừa tròn mười vạn linh tinh.
“Hóa ra linh tinh cũng không khó kiếm.”
Vui vẻ cất linh tinh, hắn lại hỏi: “Còn linh dược thì sao?”
“Gặp người rồi, ta sẽ đưa linh dược cho ngươi!”
Người áo đen trầm giọng đáp.
“Được, đưa cho ta đi.”
Hứa Viêm gật đầu, chẳng qua là một cây linh dược thất phẩm, nếu người áo đen mang theo bên người thì hắn có thể lấy được.
“Kẻ thù của sư muội, rốt cuộc là thế lực nào, nhìn vẻ che đầu che mặt này thì không giống người tốt, chắc là muốn giết người diệt khẩu, chẳng suy nghĩ gì đến chuyện đưa linh tinh, linh dược.”
Trong lòng lạnh lùng cười một tiếng, Hứa Viêm đạp không bay vút lên không trung, bay về một hướng.
Người áo đen nhìn nhau, bám sát theo sau.