Nói Bừa Công Pháp, Đồ Nhi Ngươi Thật Đã Luyện Thành?

Chương 305: Đại thành kiếm tâm thông minh

Chương Trước Chương Tiếp

Những võ giả cảnh giới Tông Sư có mặt tại đây, trong lòng đều cảm thấy lạnh băng, vị hoa khôi này, rốt cuộc đang tu luyện pháp môn gì vậy? Sức mạnh của sự mị hoặc, khủng khiếp đến vậy ư!

Đôi mắt Hứa Viêm sáng rực lên, hắn kích động rồi.

“Đây là mị hoặc chi thuật gì vậy? Chỉ một giọng nói mà thôi, thế mà lại có năng lực tương tự như Thiên Huyễn Ma Âm, hơn nữa giọng nói này của cô ta, lại còn khơi dậy ham muốn nguyên thủy nhất trong lòng người ta.”

Nghĩ như vậy, Hứa Viêm tung người lên không, thẳng tiến lên cao ốc.

Trong lòng không dám khinh suất.

Nữ tử nói chuyện này, vô cùng phi phàm, phải cẩn thận kẻo lật thuyền trong mương!

Tầng cao nhất của Vô Song Các, chẳng khác nào một sân vườn, có hoa có cỏ, thậm chí còn có cầu nhỏ nước chảy, Hứa Viêm thả người từ không trung xuống, bước vào bên trong sân vườn.

Hương thơm ngào ngạt, khiến tinh thần người ta sảng khoái hẳn lên.

“Hương hoa này, có tác dụng khơi dậy tình cảm của con người.”

Hứa Viêm thu liễm tinh thần lại.

“Đã từng nghe đến cái tên thiên kiêu Tạ công tử, hôm nay được gặp, để cho trái tim đóng băng của thiếp thân cũng rung động rồi đây.”

Trong sân vườn, bên cạnh hồ nước, đang ngồi một nữ tử đội mạng che mặt.

Một đôi bàn chân ngọc ngà, nhẹ nhàng đạp nước trong hồ, ánh mắt trong sáng thanh thuý, ánh mắt dịu dàng nhìn sang.

Mặc một bộ quần áo trắng như tuyết, mái tóc dài như thác nước, cử chỉ động tác đều toát lên vẻ mị hoặc trời sinh, một khí tức thoang thoảng, quanh quẩn trên người cô ta , nhìn vào khiến người ta say đắm.

Tim của Hứa Viêm đột nhiên đập tăng nhanh vài nhịp, hít sâu một hơi, nhưng lại không hề lùi bước, nhìn thẳng vào nữ tử, ngửi hương hoa thơm ngát.

Khí huyết lưu động, dường như cũng trở nên nhanh hơn.

“Tạ công tử, sao không qua đây cùng nhau ngồi?”

Nữ tử giơ bàn tay ngọc trắng nõn của mình lên, vỗ vào tảng đá bên cạnh.

“Được!”

Hứa Viêm gật đầu, bước tới, ngồi xuống bên cạnh nữ tử.

Ở cự ly gần, trên người nữ tử tỏa ra hương thơm thoang thoảng, liên tục lọt vào lỗ mũi, lọt vào trong tâm trí, hơn nữa còn có một luồng khí tức mị hoặc khó có thể miêu tả, từng giây từng phút đều đang khơi gợi tâm hồn của hắn.

Ngồi bên cạnh nữ tử mặc y phục đơn giản, dù cô không hề có bất kỳ động tác quyến rũ nào, Hứa Viêm vẫn cảm ngộ được nhịp tim mình đập nhanh

Huyết dịch sôi trào, sự xáo động đang nhen nhóm.

Thần trí hắn bừng tỉnh tại thời khắc này.

“Không nên coi thường thiên hạ, mê hoặc của nữ tử này như trời sinh, thực lực không yếu, còn ta thì đang độ tuổi thanh xuân, là lúc dễ bị sắc đẹp làm cho mờ mắt nhất.

“Cô nàng này làm cho lòng ta có chút xao động, tâm cảnh của ta vẫn chưa đủ.

“Bởi thế sư phụ mới nói ‘trong lòng không có nữ nhân thì tu luyện như thần’, ta vẫn còn cách xa cảnh giới huyền diệu này.”

Hứa Viêm hít một hơi thật sâu, lặng lẽ tìm lại sự bình tĩnh, thế nhưng hương thơm thoang thoảng trên người nữ tử mặc y phục đơn giản, thứ khí tức tự nhiên toàn diện ẩn vô hình lúc nào cũng câu hồn đoạt phách như thể đã bao trùm lấy hắn.

Làm cho trái tim hắn càng lúc càng lo âu.

“Sức mạnh mê hoặc này quá mạnh, thế mà cũng làm cho lòng ta xao xuyến, nếu như nữ tử này chủ động tấn công, thì ta có giữ được tâm thần không?”

Hứa Viêm thầm kinh ngạc.

Liếc nhìn nữ tử mặc y phục đơn giản, đôi mắt trong sáng tựa như vì tinh tú, cô ngồi bên cạnh, một đôi bàn chân ngọc ngà nõn nà đạp nước, cũng chẳng hề có bất kỳ động tác thừa nào.

Ngay cả dung mạo cũng không nhìn thấy, vậy mà lại khiến cho lòng hắn có cảm giác xao động.

“Nếu như sư phụ ở độ tuổi như thế này mà gặp phải nữ tử này, sư phụ sẽ xử lý như thế nào?”

Hứa Viêm chìm vào sự suy tư.

“Hồi ấy sư phụ cũng rèn luyện tâm cảnh theo cách tương tự chứ? Bằng không, sao lại truyền cho ta cảnh giới huyền diệu ‘trong lòng không có nữ nhân’ này được?”

Trong đầu hiện lên từng lời nói, từng hành động của sư phụ, bước chân thong dong, rõ ràng cảnh giới cao đến mức đáng sợ, thế nhưng nhất cử nhất động lại giống như người thường.

“Trở về với vẻ đẹp tự nhiên (phản phác quy chân), tài năng xuất chúng, lòng ta xao động là do ta chưa hiểu rõ bản thân, chỉ có thông hiểu bản thân, mới có thể bỏ đi mọi sự quấy nhiễu bên ngoài, mới không bị mê hoặc quấy rầy.

“Lòng ta không xao động, thì vạn vật không làm ta xao động.”

Lúc này, Hứa Viêm đã lĩnh ngộ.

Sơn Hà Kiếm Ý hiện lên trong tâm cảnh, bên trong Sơn Hà, kỹ nữ Đệ nhất Lâu mà hắn trông thấy, vũ điệu mà hắn nhìn thấy, tất cả mê hoặc, đều hiện lên từng thứ một.

Làm cho Sơn Hà trở nên tươi đẹp.

Dần dần, một bóng hình nữ tử mặc y phục đơn giản hiện lên trong Sơn Hà, như thể ngồi bên bờ suối trong núi, đang đạp nước, đôi mắt trong sáng như vì tinh tú.

Lúc này, lòng Hứa Viêm đã bình tĩnh lại, không còn xao động nữa, thông hiểu bản thân, Sơn Hà Kiếm Ý càng hoàn thiện hơn.

“Nếu như đồ đệ đột phá, Đại Nhật Kim Thân mở khiếu huyệt, nó nên dưỡng đao trong khiếu huyệt, còn ta thì dưỡng chúng sinh, dưỡng bên trong thanh kiếm này.

“Hôm nay, ta, Hứa Viêm, đã rèn luyện thành công Kiếm Tâm Thông Minh đại thành!”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 35%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)