Mạnh Thư Thư cầm bút, ký tên lên trên đó.
“Tráng sĩ, ngươi tên là gì?”
Mạnh Thư Thư thay đổi diện mạo xong, vừa chui vào bên trong xe ngựa, vừa hỏi.
“Hóa ra lại là người cùng họ à, tại hạ Mạnh Trùng!”
Liếc nhìn giấy nợ, Mạnh Trùng thu vào.
Mạnh Thư Thư, không biết có phải là tên thật không.
“Thì ra là Mạnh huynh, chuyến này làm phiền Mạnh huynh trông nom đôi chút vậy.”
Mạnh Thư Thư chắp tay nói.
“Tốt thôi!”
Mạnh Trùng gật đầu.
“Thanh Lâm Thành ở hướng nào?”
“Từ đây đi...”
Mạnh Trùng đánh xe ngựa, đi thẳng đến Thanh Lâm Thành, Mạnh Thư Thư thu liễm hết khí tức, chữa thương trong xe.
“Vị cùng họ kia, phải chăng là đã gây thù chuốc oán gì với người ta rồi hả? Ta thấy ở phía trước không xa, dường như có người muốn chặn đường thì phải!”
Cách Thiết Sơn Huyện không đến một ngày, Mạnh Trùng đã lên tiếng nói.
Mạnh Thư Thư sắc mặt thay đổi, vén một góc rèm xe, nhìn về phía trước, một ông lão, hai chân không chạm đất, đang dò xét những người qua lại và xe cộ.
Võ giả Tông Sư!
Hắn liên tục thuế biến sắc mặt, sao lại truy lùng đến tận nơi hẻo lánh như Thiết Sơn Huyện này?
“Mạnh huynh, có thể để đối phương thể không dò xét vào trong xe ngựa được hay không?”
Mạnh Thư Thư trầm giọng hỏi.
Dịch Dung Thuật của hắn không dám chắc có thể qua mặt được võ giả Tông Sư.
Một khi bại lộ tung tích, nhất định sẽ bị đoán ra mình đang tới Thanh Lâm Thành.
“Thế nhưng đó là Tông Sư đấy, quá nguy hiểm...”
Ngay khi Mạnh Thư Thư trong lòng buồn bã, tính toán xem làm thế nào để qua mắt thì chỉ nghe thấy Mạnh Trùng nghiêm nghị nói: “Nếu ngươi thêm tiền thì chắc chắn ta có thể dốc toàn lực để qua mặt, tuyệt đối sẽ không để ngươi lộ diện đâu...”
“Lại muốn tiền à!”
Mạnh Thư Thư trong lòng thầm mắng, đúng là mình mù mắt rồi, sao lại thuê phải một tên như thế này chứ.
Tuy nhiên cũng hết cách, trên toàn bộ Thiết Sơn Huyện này chỉ có Mạnh Trùng vạm vỡ cường tráng là phù hợp nhất để đi lấy món đồ đã gửi kia.
“Mười viên linh tinh!”
Mạnh Thư Thư nghiến răng nói.
“Ngươi đang bố thí cho ăn mày đấy à?”
Mạnh Trùng bất mãn nói.
Chợt thấy, xe ngựa đang ngày một gần với vị Tông Sư kia, mà đối phương cũng đã nhìn về phía họ.
Mạnh Thư Thư nghiến răng nói: “Một trăm viên linh tinh, không thể thêm được nữa!”
“Được, không thành vấn đề!”
Mạnh Trùng trả lời một tiếng.
“Người trong xe ra đây!”
Tông Sư chặn đường, trầm giọng quát.
“Cút!”
Mạnh Trùng trực tiếp quát lớn một tiếng, khí thế cường tráng trên người hắn bộc lộ ra rõ ràng.
“Tông Sư cũng đi cướp đường, cũng không thấy mất mặt, người trong xe, ngươi cũng có thể gặp được sao?”
Mạnh Thư Thư trong xe, vẻ mặt kinh hoàng.
“Tên này, rốt cuộc có đáng tin hay không vậy!”
Thái độ như thế mà còn nhắm vào một võ giả Tông Sư, sắp đánh nhau luôn đến nơi rồi sao?
“Ngươi muốn chết phải không!”
Quả nhiên vị Tông Sư kia nổi trận lôi đình.
Nhưng mà hắn còn chưa kịp ra tay thì Mạnh Trùng đã trừng mắt, khí thế mạnh mẽ trên người hắn bộc phát, “Ngươi muốn chết sao?”
Tay đã nắm chặt lấy cán đao.
Ực!
Mạnh Thư Thư nuốt một ngụm nước bọt, quá đáng sợ rồi, thực lực của tên này rốt cuộc là mạnh đến mức nào vậy?
Lúc này, hắn cảm thấy ở bên ngoài xe, người đang lái xe ngựa không phải là người, mà là một con hung thú đáng sợ!
Tông Sư chặn đường kia cũng sắc mặt kinh hãi, thân hình lùi lại vài trượng, hít một hơi thật sâu, nói: “Ta vì tìm một kẻ thù, nhất thời nóng lòng, làm phiền các hạ, mong hãy thứ lỗi cho!”
Mạnh Trùng vừa giơ roi ngựa trong tay, vừa nói: “Một câu làm phiền là xong sao? Bồi thường!”
Tông Sư kia ngẩn người, bồi thường?
“Vị các hạ này, người đùa đấy...”
“Hử?”
Mạnh Trùng trừng mắt nhìn hắn, Tông Sư kia lập tức chột dạ.
Lấy ra một tờ linh phiếu, vung tay ném linh phiếu vào tay Mạnh Trùng, rồi nói: “Một trăm viên linh tinh, đắc tội rồi!”
“Ừm, thức thời!”
Mạnh Trùng gật đầu hài lòng, thu linh phiếu lại, khí thế trên người thu liễm, đánh xe rời đi.
Lão giả nhìn theo chiếc xe ngựa đi xa, vẻ mặt im lặng, đây là cái trò gì thế?
Đường đường Tông Sư, thế mà lại làm ra chuyện như thế này, ngươi nghèo lắm hay sao thế!
“Trong xe là ai vậy, thế mà Tông Sư lại làm mã phu, chẳng lẽ là một vị Đại Tông Sư sao?”
Trong lòng lão giả kinh hãi.
Tên đánh xe kia thực lực quá cường hãn, khí thế bùng nổ lúc đó, khiến cho lão có một loại cảm giác nghẹt thở.
Lão giả không dám làm bừa, người mà có thể cho được một Tông Sư mạnh mẽ như vậy làm phu xe thì chắc chắn thân phận không hề tầm thường, hắn không thể trêu chọc được.
Còn Mạnh Thư Thư tuyệt đối không thể ở bên trong xe ngựa.
“Theo manh mối thì Mạnh Thư Thư chạy trốn đến Thiết Sơn Huyện, bây giờ đã phong tỏa Thiết Sơn Huyện rồi, xem thử hắn chạy thế nào đây, chỉ sợ là tin tình báo không đúng.”
Lão giả có chút hoài nghi.
Thiết Sơn Huyện nghèo nàn hẻo lánh như vậy, Mạnh Thư Thư chạy đến đây chẳng khác nào tự tìm đường chết ư?
Mạnh Trùng đánh xe đi về hướng Thanh Lâm Thành, Mạnh Thư Thư ngồi trong xe ngựa, lòng có chút lo lắng, tên này hắn thuê lại là Tông Sư cơ mà.