Lý Huyền trầm ngâm.
Thạch Nhị biết sau khi Mạnh Trùng đột phá, không bao lâu nữa sẽ tới Nội Vực.
Vì vậy, hắn nắm bắt cơ hội này, đi tìm Mạnh Trùng để học đao pháp.
Đạo đao, hắn đã không còn hy vọng nữa, chỉ muốn học vài môn đao pháp lợi hại, khi đối mặt với võ giả Nội Vực, có thể chiếm được thế thượng phong, sẽ không bị mất mặt.
Những ngày tiếp theo, Bàn tay vàng đều không có phản hồi gì, Lý Huyền vừa nhẹ nhõm thở phào, nhưng lại có chút hối tiếc, Hứa Viêm thế này là không còn chọc vào các Tông Sư võ giả nữa sao?
Hay là nói, các Tông Sư võ giả không còn chọc vào Hứa Viêm nữa?
Điều đáng tiếc chính là, không có Tông Sư nào tìm đến cửa bị Hứa Viêm vỗ chết, thì không thể tạo thành phản hồi được.
Kết quả là, một ngày nọ, ánh sáng vàng lại xuất hiện một lần nữa.
“Hứa Viêm đồ đệ của ngươi, ác chiến với nửa bước Đại Tông Sư, thành công lĩnh ngộ kiếm đạo, Sơn Hà Long Ngâm, ngươi đã đại thành Sơn Hà Long Ngâm.”
Kiếm đạo!
Lý Huyền kinh ngạc, thế mà lại giao chiến với nửa bước Đại Tông Sư, Hứa Viêm đã làm được chuyện gì vậy?
Tiếp theo, có phải là muốn ác chiến với Đại Tông Sư không?
Nghĩ như vậy, hắn không khỏi có chút lo lắng, thực lực của Hứa Viêm tuy rằng rất kinh khủng, nhưng Tiên Thiên Cảnh Tiểu Thành, dù sao cũng không địch nổi khí thế của Đại Tông Sư.
“Với tốc độ của Hứa Viêm, cho dù không địch lại, thì bỏ chạy cũng không thành vấn đề, hơn nữa hắn rất nhanh có thể đột phá Tiên Thiên Cảnh Đại Thành, đến lúc đó Đại Tông Sư cũng không đáng lo ngại.”
Lý Huyền thở phào nhẹ nhõm, trong đầu hiện lên Sơn Hà Kiếm Ý Long Ngâm, đây mới chính là kiếm đạo thực sự, đã thoát khỏi phạm vi của kiếm pháp.
Là Hứa Viêm lấy Kiếm Ý làm cơ sở, tự mình sáng tạo ra.
“Theo một ý nghĩa nào đó, Hứa Viêm hiện tại mới chính là, chân chính bước vào kiếm đạo.”
Lý Huyền không khỏi cảm thán.
Sơn Hà Long Ngâm rất mạnh, theo cảnh giới tăng lên, uy lực sẽ không ngừng tăng lên, đây là một loại kiếm đạo, sẽ không bị đào thải do thực lực tăng lên.
“Thực lực lại mạnh hơn rồi.”
Trong lòng Lý Huyền phấn chấn không thôi.
Ba ngày sau, Mạnh Trùng trở về.
Hắn đã củng cố cảnh giới một cách triệt để, khí tức hung hãn trên người thu liễm toàn bộ, mặc dù nhìn thì vẫn cường tráng và hung hãn, nhưng ít ra thì khí tức hung dữ đã bộc lộ ra ngoài.
“Sư phụ, ta muốn đi Nội Vực.”
Mạnh Trùng quỳ xuống dập đầu nói.
“Ừ, những lời mà vi sư nên nói, khi đại sư huynh của ngươi rời đi ta cũng đã nói rồi, vi sư cũng không nói nhiều nữa.”
Lý Huyền gật đầu nói.
“Lời dạy bảo của sư phụ, đồ đệ đã ghi nhớ trong lòng!”
Mạnh Trùng cung kính dập đầu.
“Nhị sư huynh.”
Tố Linh Tú cảm thán trong lòng, hai vị sư huynh đều sắp rời khỏi Biên Hoang để tới Nội Vực phiêu lưu rồi.
Mình thì bao giờ mới có thể trở về Nội Vực đây?
Chỉ cần tu vi Tiên Thiên là được sao?
“Sư muội, ngươi yên tâm, nhị sư huynh nhất định sẽ giúp ngươi gom đủ linh dược, ngươi hãy toàn tâm mà tu luyện đi.”
Mạnh Trùng vỗ ngực nói.
“Nhị sư huynh, người cứ hết sức là được, đừng vì linh dược mà liều mình vào chỗ nguy hiểm.”
Tố Linh Tú cảm động nói.
“Yên tâm đi, ta biết chừng mực mà!”
Mạnh Trùng gật đầu.
“Thạch Nhị, ta truyền cho ngươi bộ đao pháp này, phải học cho tử tế, chỉ cần lĩnh ngộ được năm sáu phần thôi thì ngươi cũng sẽ trở thành cao thủ trong đám võ giả cùng cảnh giới.”
Nói rồi, Mạnh Trùng nhìn sang Thạch Nhị, dặn dò.
“Yên tâm, ta nhất định sẽ chăm chỉ tu luyện, tuyệt không làm mất mặt.”
Thạch Nhị nghiêm nghị gật đầu.
Hắn ta giơ tay, đưa cho Mạnh Trùng một gói nhỏ.
“Nửa năm, cũng có thể là một năm nữa, ta sẽ quay về.”
Mạnh Trùng nhét gói đồ vào trong ngực, nhảy lên không trung, biến mất giữa bầu trời.
Hắn không lập tức tới Nội Vực mà đến kinh thành Ngô Quốc trước.
Trong trận chiến lần trước, hắn suýt nữa thì chết, hắn muốn đi hỏi rõ Ngô Hoàng, Ngô tiền bối đã xuất hiện thế nào.
Nếu đằng sau có sự chỉ đạo của Ngô Hoàng, thì đừng trách Mạnh Trùng không còn nhớ tới ân nghĩa đã giúp hắn báo thù của Ngô Hoàng nữa.
Kinh thành Ngô Quốc, sau chuyện của Ngô tiền bối, đã dần dần trở lại bình yên.
Bách quan nên vào triều thì vào triều, nên xử lý chính sự thì tiếp tục xử lý chính sự, hậu bối trong nhà thì tiếp tục đi tìm cao nhân, hoặc là tới Tề Quốc để giao lưu với những kẻ ăn chơi trác táng của Tề Quốc.
Xem thử có thể có được cách tu luyện võ đạo hay không.
Chỉ có Ngô Hoàng, trong lòng vẫn luôn có nỗi lo.
Sau trận chiến đó, Mạnh Trùng vẫn chưa tới tìm hắn tính sổ, dường như đã biến mất.
Điều này khiến hắn vô cùng bất an, chứng tỏ Mạnh Trùng bị thương quá nặng, đang bế quan dưỡng thương, chỉ cần khỏi bệnh thì nhất định sẽ tới hỏi rõ.
Điều mà Ngô Hoàng sợ nhất là Mạnh Trùng không nói một lời, không cho hắn cơ hội giải thích, trực tiếp đánh chết hắn tại chỗ.
“Ngô Hoàng!”