Nói Bừa Công Pháp, Đồ Nhi Ngươi Thật Đã Luyện Thành?

Chương 282: Nửa bước đại tông sư

Chương Trước Chương Tiếp

Chỉ là, mạnh đến mức đáng sợ!

“Hắn là yêu nghiệt từ đâu đến vậy?”

Đỗ Ngọc Anh trong lòng chấn động.

Đoàn người nhanh chóng phóng đi, suốt dọc đường không dừng lại, may là ngựa ở Nội Vực, sức bền kinh người, vượt qua chặng đường dài như vậy, thế mà vẫn kiên trì được, không chạy đến chết!

Cuối cùng, xuyên qua một cửa ải, tiến vào một con đường cái rộng lớn, Đỗ Ngọc Anh thở phào nhẹ nhõm.

Tốc độ của đoàn người chậm lại.

Nghiêm Khoan thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng về đến nơi rồi.

“Công tử, chuyến đi này hai trăm dặm, Thiên Bảo Các trong thành hẳn là có đủ thất phẩm linh dược, ta sẽ mua về cho công tử, chuyến đi này đa tạ công tử hộ tống!”

Đỗ Ngọc Anh hít vào mấy hơi, để khí tức của mình ổn định lại, rồi lên tiếng nói.

Hứa Viêm nhướng mày, sắp đến đích rồi sao?

“Được!”

Hắn gật đầu.

“Không ngờ Đỗ nha đầu còn tìm được hộ hoa sứ giả, nhưng dù sao thì ngươi vẫn phải cùng bản tọa đi một chuyến thôi.”

Đột nhiên, một giọng nói vang lên, một người từ trên trời giáng xuống, người bận áo bào tím, ba sợi râu dài, khuôn mặt nho nhã, tay cầm một chiếc quạt xếp.

Khí tức như vực sâu, theo sau người này đến, tựa như Thiên uy giáng xuống!

Người đàn ông nho nhã từ trên trời đáp xuống, khí tức như vực sâu thăm thẳm, như thể đang mang theo uy nghiêm của thiên địa.

Cách mặt đất 100cm, bước chân không chạm đất, trong tay nhẹ nhàng phe phẩy chiếc quạt xếp, nho nhã và hòa nhã, Đỗ Ngọc Anh và những người khác đều hoảng hốt biến sắc.

Đại Tông Sư?

Hứa Viêm cũng sắc mặt thay đổi, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng.

“Đại Tông Sư? Không đúng, có vẻ như kém một chút, là vì quá yếu? Đại Tông Sư rác rưởi?”

Nam tử áo choàng tím có khí tức giống như Đại Tông Sư, thế nhưng Hứa Viêm từng giao thủ với Đại Tông Sư, rất nhanh đã phát hiện ra điểm không ổn.

“Cỗ khí tức Đại Tông Sư như uy nghiêm của thiên địa này yếu đi rất nhiều, mặc dù vẫn mạnh mẽ, nhưng không phải là bất khả chiến bại, nhưng muốn chiến thắng hắn cũng không dễ dàng.

“Đây chẳng lẽ là Đại Tông Sư rác rưởi? Lại có Đại Tông Sư yếu như vậy sao?”

Hứa Viêm vừa nghiêm trong ở trên khuôn mặt vừa nghi hoặc không thôi.

Chẳng lẽ trong Đại Tông Sư còn có kẻ yếu như vậy?

“Đại Tông Sư dù yếu nhất cũng có thực lực gấp mười Tông Sư, còn người này thì sao, thực lực có lẽ chỉ bằng khoảng năm sáu phần Tông Sư võ giả, kém xa mười phần.

“Dù lấy Tông Sư yếu nhất, ví dụ như Nghiêm Khoan làm chuẩn, hắn cũng không có sức mạnh gấp mười lần“.

Hứa Viêm trong lòng khí tức phào nhẹ nhõm đôi chút.

Đối phương không phải là bất bại.

Chỉ là hắn hơi nghi hoặc, vị Đại Tông Sư này sao lại rác rưởi đến vậy?

Đỗ Ngọc Anh từ trong xe ngựa bước ra, nhìn về phía người đàn ông áo tím, đôi ngươi thanh tú hơi cau lại, hồi lâu sau mới nói: “Đảo chủ Thương Lan Ân Hồng?”

“Đúng vậy!”

Ân Hồng điềm nhiên mỉm cười, “Đã Đỗ nha đầu biết ta, vậy thì ngoan ngoãn đi theo ta“.

Nghiêm Khoan từ trong xe ngựa đi ra, sắc mặt trắng bệch, thương thế của hắn chưa phục hồi tốt lắm, trạng thái hiện tại, đối phó với một võ giả nhất phẩm còn được.

Nếu Ân Hồng ra tay, thật sự chỉ một cái búng tay là có thể giết chết hắn.

“Đảo chủ Ân Hồng, ngươi muốn chen vào chuyện của Đỗ gia ta sao? Không sợ khi chuyện này kết thúc, Đại Tông Sư Đỗ gia ta chắc chắn sẽ tìm tới để hỏi tội!”

Nghiêm Khoan trầm giọng nói.

“Ân mỗ đã ra tay thì tự nhiên không sợ Đại Tông Sư Đỗ gia, huống hồ ta bắt Đỗ nha đầu đi cũng là có quý nhân nhờ cậy, tự nhiên có thể xử lý tốt chuyện này.

“Nếu không, ta Ân Hồng há dám bước vào nơi này, bắt đi đại Đỗ cô nương gia nhà các các ngươi?”

Ân Hồng điềm nhiên cười nói.

“Ân đảo chủ có muốn suy nghĩ cho rõ ràng, ngươi chỉ là nửa bước Đại Tông Sư, cho dù sau cùng đột phá được thành Đại Tông Sư, thì hãy nghĩ xem liệu có thể chịu được cơn thịnh nộ của lão gia Đỗ gia không!”

Nghiêm Khoan trừng mắt nhìn.

Đối phương bước vào lãnh địa của Đỗ gia, bắt đi đại Đỗ cô nương gia.

Với tính tình của lão gia, dù có người đứng ra hòa giải thì cũng chắc chắn không thể bỏ qua dễ dàng.

Sắc mặt Ân Hồng trầm xuống, lạnh lùng nói: “Ngươi là một Tông Sư tam lưu, có tư cách gì mà nói năng hỗn xược trước mặt bổn tọa? Muốn chết sao?”

“Ngươi!”

Sắc mặt Nghiêm Khoan tức đến tái mét, nếu như là một Tông Sư bình thường mà sỉ nhục hắn như vậy, chắc chắn sẽ móc ra một cây linh dược bảy phẩm, mời Hứa Viêm ra tay, đánh cho người ta một trận để hả giận.

Nhưng đây lại là nửa bước Đại Tông Sư.

Chỉ còn cách Đại Tông Sư một bước chân, Hứa Viêm dù sao cũng chỉ là Tông Sư võ giả mà thôi.

Cho dù lợi hại đến mấy thì chưa chắc đã có thể đối phó được.

Khí tức của Ân Hồng càng trở nên sắc bén, lạnh lùng nói: “Đỗ nha đầu, bổn tọa không muốn giết người, ngoan ngoãn đi theo bổn tọa, nếu không thì... kể cả hộ hoa sứ giả mà ngươi tìm về cũng phải chết ở đây!”

Đỗ Ngọc Anh trong lòng chùng xuống, hít sâu một hơi, nói: “Được, ta có thể đi theo ngươi!”

“Tiểu thư!”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 35%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)