Hứa Viêm nhíu mày, cảm thấy có đôi chút khó xử.
Ra tay mạnh thì sợ đánh chết Thiên Huyễn Ma Sư.
Ra tay nhẹ thì đối phương thấy thực lực của hắn chỉ có vậy, cũng không thể ép được đối phương thổi Thiên Huyễn Ma Âm cho hắn nghe.
Hứa Viêm tỏ ra vô cùng đắn đo, hoàng kim cự long vừa chống đỡ đòn tấn công của Thiên Huyễn Ma Sư vừa đánh giá thực lực của Thiên Huyễn Ma Sư, hắn phải dùng bao nhiêu thành lực mới có thể chế ngự được hắn ta trong trường hợp không gây ra tổn thương nghiêm trọng cho Thiên Huyễn Ma Sư, ép buộc hắn ta tiếp tục thổi Thiên Huyễn Ma Âm cho mình nghe.
Vì vậy, những vết thương trên người hoàng kim cự long ngày càng nhiều, có vẻ như không thể trụ được bao lâu nữa.
Ánh mắt của Thiên Huyễn Ma Sư lạnh lẽo, “Tên tiểu tử, lát nữa ta sẽ chặt ngươi ra từng khúc!”
Lòng hắn ta vô cùng chấn động, hoàng kim cự long này quả thực không tầm thường, rốt cuộc đây là loại công pháp gì?
Uy phong mạnh mẽ, giống như rồng thực sự đã giáng thế.
Nhưng dù sao cũng chỉ có hình dạng của rồng, so với rồng thực sự thì vẫn còn kém rất xa.
Trên khuôn mặt Nghiêm Khoan lộ vẻ ngưng trọng, “Thiên Huyễn Ma Sư quá mạnh rồi, hình như hắn ta không thể chống đỡ được, vậy phải làm thế nào đây?”
Đỗ Ngọc Anh cũng nhíu mày, trong lòng thầm lo lắng.
Nghiêm Khoan nghiến răng, sát khí trên người bùng lên, tiến lên một bước, nói: “Tiểu huynh đệ, ta liều mạng chống đỡ Thiên Huyễn Ma Sư, ngươi đưa tiểu thư chạy trốn thì thế nào?”
Hứa Viêm nhìn hắn ta một cách kỳ lạ, nói: “Mới bị thương thế này ngươi đã chắc chắn bản thân có khả năng ngăn cản được rồi ư? Chẳng lẽ muốn vừa mới đối mặt thôi đã bị đánh tới chết luôn à? “.
“Ta...”
Nghiêm Khoan suýt nữa sặc một ngụm máu trong cổ họng, tức thì cảm thấy dường như vết thương của mình lại nặng thêm.
Dù cho câu nói đó có khó nghe, nhưng có vẻ với tình trạng bây giờ của mình, rất có khả năng vừa đối đầu thôi cũng sẽ bị đánh đến chết!
Hắn ta vô cùng xấu hổ.
“Ta còn là Tông Sư hay không vậy? Sao chênh lệch lại lớn như thế này cơ chứ?”
Nghiêm Khoan cảm thấy chán nản, có cảm giác chẳng còn muốn tiếp tục nữa.
Vất vả tu luyện võ đạo hàng trăm năm, đến cuối cùng chỉ thế này thôi ư?
Bùm!
Con hoàng kim cự long tan vỡ.
“Tiểu tử, để mạng ngươi lại đi!”
Thiên Huyễn Ma Sư cười một cách lạnh lùng, cây sáo tấu lên luồng ánh sáng lạnh lẽo, bắn tới một cách bất ngờ.
“Ta phải liều mạng để ngăn lại cú đánh này!”
Ánh mắt nghiêm túc của Nghiêm Khoan, dù có chết cũng có thế thôi, toàn thân bùng phát khí thế, gào thét một tiếng chuẩn bị xông lên phía trước, lấy mạng sống của mình để cản phá đòn đánh này của Thiên Huyễn Ma Sư.
Kết quả!
Hắn ta trông thấy những gì?
Lại một hoàng kim cự long có kích thước lớn hơn nữa xuất hiện và chặn đứng mọi cuộc tấn công!
Phụt!
Nghiêm Khoan thổ huyết!
Đoạn khí thế bùng nổ trước đó, cược bằng ý chí quyết tử, hoàn toàn bất chấp thương thế của mình có nặng thêm nữa hay không, kết quả là vẫn chưa kịp hành động, Hứa Viêm đã vỗ ra một hoàng kim cự long lớn hơn, chặn đứng toàn bộ đòn tấn công!
Ngươi còn dư sức đến thế sao?
Sao vẻ mặt lại khó xử thế kia, có vẻ như đang cân nhắc xem có nên bỏ tiểu thư mà chạy trốn hay không?
Đôi mắt của Nghiêm Khoan đã đẫm lệ, vừa rồi nhờ vào khoảng thời gian được bồi dưỡng, vết thương đã hồi phục được phần nào, thế mà hay cho hắn quá, lại làm nặng thêm rồi!
Hứa Viêm bối rối nhìn hắn ta, không hiểu tại sao vị Tông Sư này lại yếu đuối đến vậy?
“Nghiêm Khoan, ngươi không sao chứ, vừa rồi hình như không có đợt sóng công kích nào công kích đến người ngươi mà?”
“Không sao đâu, chỉ là lúc nãy kích động quá nên vết thương tái phát chút thôi!”
Nghiêm Khoan lau miệng mình.
Với vẻ mặt chán chường, hắn ta quay trở lại xe ngựa để dưỡng thương.
Sắc mặt của Thiên Huyễn Ma Sư thay đổi liên tục, lại có một hoàng kim cự long khác à?
Hơn nữa còn có vẻ mạnh hơn?
Hắn ta nghiến răng nghiến lợi, ánh sáng lạnh lẽo trong mắt bộc phát ra.
“Phá hủy cho ta!”
Lúc này, hắn ta bùng nổ, từ cây sáo phun ra một luồng luồng sáng lạnh giá chói mắt, đột nhiên cuộn chặt lấy hoàng kim cự long.
Phụt!
Hoàng kim cự long tan vỡ.
“Tiểu tử, ngươi để ta...”
Thiên Huyễn Ma Sư vừa giết tới trong tiếng cười lạnh lùng, kết quả lại phát hiện ra rằng một hoàng kim cự long khác lại xuất hiện, hơn nữa còn mạnh hơn một chút so với con trước.
Hắn ta choáng váng.
Ngay lập tức, hoàng kim cự long thứ hai xuất hiện.
Quấn quanh người hắn ta, khí thế bao la, liên tục kích động mà tới.
Phong tỏa đường rút lui của hắn ta.
Sắc mặt của Thiên Huyễn Ma Sư thay đổi liên tục, thân hình chuyển động, chuẩn bị bay lên, rời khỏi nơi này!
Hắn ta không phải là đối thủ!
Kết quả, trên đầu hắn ta lại xuất hiện thêm một hoàng kim cự long nữa!
Lần này thì không còn đường thoát nữa rồi!
“Thiên Huyễn Ma Sư, chúng ta hãy giao dịch đi“.
Hứa Viêm nở nụ cười, cuối cùng cũng đã khóa chặt đường trốn thoát của Thiên Huyễn Ma Sư rồi.
“Giao dịch gì?”
Sắc mặt Thiên Huyễn Ma Sư trở nên u ám, có vẻ như mình đã thất bại rồi!
“Ngươi tiếp tục thổi Thiên Huyễn Ma Âm cho ta, ta hài lòng sẽ thả ngươi rời đi!”
Hứa Viêm mỉm cười nói.
“Ngươi dám nhục mạ ta sao? Ta là Thiên Huyễn Ma Sư, không phải là mấy tên hát rong!“.
Thiên Huyễn Ma Sư vô cùng tức giận!
“Vậy ngươi có muốn mạng của mình nữa hay không?”
Hứa Viêm nhíu mày hỏi.
“Ta...”
Thiên Huyễn Ma Sư thấy buồn bã, cái đồ quái dị này là ở đâu mà ra đây nữa chứ?
“Muốn mạng thì thổi cho ta nghe, nếu không muốn mạng thì ta sẽ giết chết ngươi đến tro cũng không còn!“.
Hứa Viêm lạnh lùng nói.
“Ta muốn mạng!“.
Thiên Huyễn Ma Sư nghiến răng nghiến lợi trả lời lại.