Ngay khoảnh khắc này, Hứa Viêm đã lĩnh ngộ.
Trên lòng bàn tay, một con hoàng kim cự long xuất hiện, đôi mắt sáng rực rỡ, long uy bừng bừng, đúng một lúc nào đó, hoàng kim cự long mở miệng phát ra một tiếng long ngâm.
Ầm!
Cùng với tiếng long ngâm vang lên, một khí thế mênh mông xuất hiện giữa thiên địa, muôn thú đều phải phục tùng!
“Không ổn, vẫn còn thiếu một chút nữa, điều này hoàn toàn không có uy lực của tiếng long ngâm, không có sức mạnh giết địch, chỉ là âm thanh to lớn mà thôi”.
Hứa Viêm lập tức nhận ra rằng tiếng long ngâm này chỉ đơn thuần là âm thanh hơi lớn.
Nó không có sức mạnh để giết địch!
Nhưng trong lúc đó, hoàng kim cự long này xuất hiện, bay lượn trên không trung, nhìn xuống dưới chằm chằm, tiếng sáo đột ngột dừng lại.
Tên Thiên Huyễn Ma Sư không biết là nam hay nữ kia, trong mắt chất chứa sự ngưng trọng vô cùng, trên người bùng lên từng lớp sóng nhộn nhạo nhàn nhạt, sát khí bốc lên ngùn ngụt, cây sáo được kẹp chặt trong tay.
Ánh sáng lạnh lẽo từ trong cây sáo phóng ra.
“Ngươi là kẻ nào, sao lại nhúng tay vào chuyện này? Nhiều Tông Sư của Ma Giáo đều bị ngươi giết rồi ư?”
Giọng nói của Thiên Huyễn Ma Sư ẻo lả, nghe như đàn ông nhưng cũng giống phụ nữ.
Nhưng Hứa Viêm không có tâm trạng để dò xét xem đối phương là nam hay nữ, hắn chỉ muốn tiếp tục nghiên cứu âm sát chi thuật giết người, lĩnh ngộ ý nghĩa của tiếng long ngâm.
Hắn thậm chí còn muốn kết hợp âm sát chi thuật với Sơn Hà Kiếm Ý.
Sơn hà vô tận, làm sao có thể không một tiếng động?
Sơn hà tịch mịch tĩnh lặng là không có sức sống, thiếu đi một số ý cảnh.
Ngay khi nghe được âm thanh của Thiên Huyễn Ma Âm, Hứa Viêm đã hiểu ra những điều này, nếu Sơn Hà Kiếm Ý không phải là sự tịch mịch mà có sức sống thì hắn lại tiến thêm một bước nữa trong việc lĩnh ngộ kiếm đạo cảnh giới thứ hai, Tâm Kiếm Cảnh.
Vì thế, khi Thiên Huyễn Ma Sư không thổi sáo nữa, hắn liền có chút không vui.
“Sao ngươi không thổi sáo nữa? Thổi hay lắm, đừng dừng lại, tiếp tục đi, nếu ta vui thì sẽ không giết ngươi”.
Hứa Viêm nhíu mày nói.
Thiên Huyễn Ma Sư tức giận đến nỗi cơ mặt trên khuôn mặt co rúm lại, đồ hỗn xược này, coi mình là ca nương (hát rong kiếm ăn) à?
Còn tiếp tục à?
Có thật là ta, Thiên Huyễn Ma Sư, thực lực thực sự chỉ có mỗi Thiên Huyễn Ma Âm không?
Ai cũng đều không thể sống sót dưới Thiên Huyễn Ma Âm của hắn, vì vậy không ai có thể ép buộc hắn sử dụng thực lực thực sự!
“Tên tiểu tử, ngươi là người đầu tiên, ngươi dám làm nhục ta như vậy, ngươi nhất định phải chết!”
Dáng người lập lòe, biến thành từng bóng người hư ảo, những vệt sáng lạnh lẽo tỏa ra từ trên cây sáo, giống như mưa sao băng trên bầu trời rơi xuống.
Trái tim Đỗ Ngọc Anh kinh hoàng, Thiên Huyễn Ma Âm không phải là tuyệt kỹ mạnh nhất của hắn ta ư?
Đây là loại thuật giết chóc gì đây!
Những chấm sáng lạnh lẽo, như những giọt mưa đang rơi, không thể né tránh, cũng giống như không thể chống đỡ được vậy.
Mọi đòn tấn công đều dồn dập hướng về phía Hứa Viêm.
Nghiêm Khoan ở phía sau, vẻ mặt kinh hoàng, cho dù không bị thương, đang ở trạng thái đỉnh phong thì cũng không thể chống đỡ được đòn tấn công này của Thiên Huyễn Ma Sư!
Nhưng nhớ lại thực lực đáng gờm khi Hứa Viêm chỉ vung tay là tiêu diệt được một Tông Sư, trong lòng hơi nhẹ nhõm.
Ầm!
Hoàng kim cự long trên người Hứa Viêm gào thét lao ra, bay lượn ngang trời, vô số ánh sáng lạnh lẽo rơi xuống trên người hoàng kim cự long, lại bắn ra từng cái hố nhỏ trên người hoàng kim cự long.
Trong nháy mắt, hoàng kim cự long đã trở nên chồng chất vết thương.
Thấy vậy, trái tim của Nghiêm Khoan bất giác thắt lại!
Khuôn mặt Đỗ Ngọc Anh hơi đổi sắc, lộ vẻ lo lắng.
Hoàng kim cự long chưa bao giờ thất bại, giờ đây lại bị thương tích đầy mình, và có vẻ như không thể trụ được bao lâu nữa.
“Thực lực của ngươi không yếu, là Tông Sư mạnh nhất mà ta từng gặp”.
Hứa Viêm bày tỏ sự công nhận đối với thực lực của Thiên Huyễn Ma Sư.
Trong lòng thầm than, đây chính là Tông Sư đỉnh phong ở Nội Vực, quả nhiên thực lực là không yếu.
Tạ Lăng Phong mặc dù cũng là Tông Sư, nhưng dù sao cũng còn quá trẻ, mới bước vào cảnh giới Tông Sư cũng không lâu, vẫn còn một khoảng cách so với Tông Sư đỉnh phong!
“Hừ!”
Thiên Huyễn Ma Sư hừ lạnh một tiếng, âm thanh như thể vọng ra từ bốn phương tám hướng.
Dáng người hắn ta chồng chất,vệt sáng lạnh lẽo liên tục xuất hiện.
Cùng lúc đó, cây sáo thổi ra những tia sáng lạnh lẽo, khi từng vệt sáng phát ra thì thanh sáo cũng ngày càng dài ra, giống như một thanh kiếm phát sáng, từng sợi sát khí ngày một nhiều hơn.
Tràn ngập khắp nơi xung quanh quán trà, bao phủ xung quanh Hứa Viêm.
Có vẻ như chỉ một giây sau, sát khí sẽ quấn lấy hắn, hoàn toàn tiêu diệt kẻ thù.
“Tên này hơi mạnh, mặc dù là Tông Sư của Ma Giáo nhưng lại không phải tu luyện loại công pháp giết người, đây hẳn là một số võ giả lập dị trong Ma Giáo.
“Nếu ta dùng hết một chưởng thì sẽ đánh chết hắn ta, như vậy thì sẽ không nghe được Thiên Huyễn Ma Âm nữa, đánh bị thương hắn ta cũng không tốt, nếu hắn ta bị thương thì tiếng Thiên Huyễn Ma Âm phát ra sẽ trở nên tệ hơn”.