Nhưng Thiên Huyễn Ma Âm này lại không được như mong đợi.
Hắn thậm chí không cần chủ động phòng thủ, khi nghe thấy Thiên Huyễn Ma Âm, hắn chỉ cảm giác giống như một bản nhạc thông thường, hoàn toàn không gây ra bất kỳ sự nhiễu loạn nào đối với hắn.
Bên cạnh đó, giọng nói của Đỗ Ngọc Anh lại vang lên, Hứa Viêm vô cùng sung sướng, vậy là lại có thêm ba cây linh dược thất phẩm nữa rồi.
Hứa Viêm liếc nhìn Đỗ Ngọc Anh, khuôn mặt trắng trẻo của cô đã ửng hồng, đôi mắt cũng trở nên mơ ảo, sắp rơi vào ảo giác rồi.
Nhưng cô ấy vẫn đang cố gắng chống đỡ.
“Cô ta cũng không tệ, là thực lực tam phẩm nhưng vẫn có thể chống đỡ được cho đến tận bây giờ”.
Hứa Viêm có phần ngạc nhiên.
Những tên hộ vệ kia đều lảo đảo nghiêng ngả, thậm chí còn giơ chân múa tay, dường như muốn đánh nhau.
Nha hoàn Thúy Nhi đang ở trong xe ngựa, mếu máo không ngừng, không biết đã rơi vào ảo giác nào rồi.
Người xa phụ cho Nghiêm Khoan, là một võ giả nhất phẩm, cũng chính vì thế mà khí tức trên người hắn ta liên tục cuộn trào, mắt đỏ ngầu, thở dốc và phát ra tiếng gầm trầm thấp ở trong cổ họng.
Hắn ta đã bị Thiên Huyễn Ma Âm làm cho mê muội.
Vị Nghiêm Khoan đang ngồi trong xe ngựa thì đang vận công chống lại Thiên Huyễn Ma Âm, tuy nhiên cũng không dễ chịu gì mấy, tình trạng chỉ tốt hơn Đỗ Ngọc Anh một chút mà thôi.
Như vậy xét đến cùng, Đỗ Ngọc Anh vẫn còn khá ổn.
“Được, ta đồng ý!”
Hứa Viêm vui vẻ đồng ý.
Hắn khẽ động đậy lòng bàn tay, một thế giới quan rộng lớn hiện ra, bao trùm Đỗ Ngọc Anh ở bên trong, Thiên Huyễn Ma Âm hoàn toàn bị loại bỏ, không thể phá vỡ được uy quyền bao la này.
Chính là Long Uy Chân Ý đến từ Hàng Long Chưởng!
Đỗ Ngọc Anh tỉnh táo trở lại, thở phào nhẹ nhõm rồi lại đeo mạng che mặt vào, trong lòng vô cùng chấn động, sức mạnh của thiếu niên này rốt cuộc mạnh mẽ đến mức nào?
Cô cảm thấy một khí thế bao la bao trùm lấy mình, Thiên Huyễn Ma Âm vọng vào tai, như thể chỉ là một bản nhạc bình thường.
Liếc nhìn những tên hộ vệ, bao gồm cả Nghiêm Khoan đang ở trong xe ngựa, tình trạng đều không mấy khả quan.
Cô có chút bất lực, chỉ có thể nói tiếp lần nữa: “Công tử, một cây linh dược thất phẩm, hãy phá giải Thiên Huyễn Ma Âm đi!”
Nhưng Hứa Viêm lại lắc đầu: “Không được, ta vẫn chưa nghe đủ!”
Đỗ Ngọc Anh đờ người ra, thế mà hắn lại coi Thiên Huyễn Ma Âm chỉ như một bản nhạc để nghe ư?
Hít một hơi thật sâu, cô lại nói: “Vậy thì xin công tử giúp bọn họ thoát khỏi tình trạng khó khăn này”.
“Không thành vấn đề!”
Hứa Viêm nhanh chóng đồng ý.
Ùng!
Long Uy Chưởng Ý được mở rộng, bao phủ lấy tất cả mọi người, trong nháy mắt, những tên hộ vệ đều tỉnh lại, nhưng ai nấy đều thở hổn hển, toàn thân mệt mỏi.
Có vẻ như họ vừa trải qua một cuộc đại chiến vậy.
Nghiêm Khoan trong lòng nghiêm nghị, ngay cả một Tông Sư như hắn cũng phải dốc hết sức để chống lại Thiên Huyễn Ma Âm, thì trong mắt Hứa Viêm, hắn lại có thể dễ dàng chống đỡ được ư?
“Chẳng lẽ hắn là một vị Đại Tông Sư thật sao?”
Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Nghiêm Khoan.
Ngay lập tức hắn lại lắc đầu phủ nhận: “Không được, không thể nào, hẳn là một Tông Sư đã đại thành hoặc đã đạt đến đỉnh phong!”
Mặc dù đã là thế thì hắn vẫn không khỏi chấn động.
Hứa Viêm mới bao nhiêu tuổi mà đã là Tông Sư cường giả, thậm chí còn có thể đạt đến đỉnh phong Tông Sư.
Nhìn lại chính mình, hắn đơn giản chỉ như là một phế vật!
Tại sao chênh lệch giữa những con người với nhau lại có thể lớn đến như vậy.
Sau khi xuất thủ cứu giúp những người khác thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn, Hứa Viêm tập trung toàn bộ tâm trí để lắng nghe Thiên Huyễn Ma Âm, hắn cảm thấy nếu có thể lĩnh ngộ được âm sát chi thuật thì thực lực của bản thân hẳn sẽ tăng thêm vài phần.
“Sư phụ nói đúng, muốn lấy được tinh hoa thì phải biến nó thành của mình, Thiên Huyễn Ma Âm này có nhiều điểm đáng để học hỏi!”
Hứa Viêm ngồi trên lưng ngựa, im lặng lắng nghe.
Thình lình, tiếng sáo trở nên gấp gáp, như thể đao binh va chạm vào nhau, như thể vạn mã lao nhanh mà tới, một sát khí bốc lên từ tiếng sáo, thậm chí còn có thể nhìn thấy hình ảnh đao binh vô hình, ào ạt đánh tới.
Sóng âm mạnh mẽ, thanh thế kinh người.
Hứa Viêm cau mày, lúc này Thiên Huyễn Ma Âm đã nhắm vào một mình hắn.
Ầm ầm!
Sóng âm như đao binh, lại giống như sóng dữ cuồn cuộn, không ngừng ập đến.
Hứa Viêm khẽ giơ lòng bàn tay lên, Long Uy Chưởng Ý chuyển động, cùng sóng âm dâng trào.
Hắn tiếp tục cảm ngộ âm sát chi thuật bên trong đó.
Càng lắng nghe, âm sát chi thuật càng thêm rõ ràng.
Hắn đã đột nhiên hiểu ra được một điều gì đó.
“Hàng Long Chưởng của ta tuy rằng có được long uy nhưng lại không có long ngâm, vậy thì làm sao bộc lộ long uy ngập trời, làm sao bộc lộ cơn thịnh nộ của long đây?
“Một tiếng long ngâm khiến thiên địa chấn động, đây mới là chân lý thực sự khiến thiên địa chấn động khi nó nổi giận”.