Đột nhiên, một tiếng sáo du dương vang lên.
Tiếng sáo du dương êm tai, nghe thấy khiến người không nhịn được mà muốn nhảy múa theo tiếng sáo.
Vài tên hộ vệ của Đỗ Ngọc Anh, suốt dọc đường đều chẳng có biểu cảm nào, không nói không rằng, vẫn luôn đề cao cảnh giác!
Lúc này, họ lại lắc lư cái đầu, vậy mà lại đắm chìm vào tiếng sáo, không thể tự kiềm chế được!
Thúy Nhi mở cửa sổ của xe ngựa, đôi mắt đờ đẫn!
“Không ổn rồi!”
Nghiêm Khoan đột nhiên quát lớn, chân khí võ đạo cuồn cuộn, khí thế Tông Sư bùng nổ, trong nháy mắt đã đánh thức những tên hộ vệ và Thúy Nhi.
“Đó là Thiên Huyễn Ma Địch, mau bịt chặt giác quan, bịt tai lại!”
Khuôn mặt Thúy Nhi tái nhợt.
Đám hộ vệ xé vải, vò thành từng cục nhỏ, nhét vào lỗ tai.
Ngay cả Nghiêm Khoan, một Tông Sư cũng làm như vậy, cũng lộ rõ vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng, xé vải bịt lỗ tai lại.
“Tiểu huynh đệ, mau bịt tai lại, đây là Thiên Huyễn Ma Âm của Thiên Huyễn Ma Sư, Tông Sư đỉnh phong của Ma Giáo đấy!”
Thấy Hứa Viêm cưỡi ngựa, chẳng hề động đậy mà chỉ ngồi trên lưng ngựa, hắn ta vội vàng nhắc nhở.
“Không sao đâu, tiếng sáo này nghe cũng hay lắm!”
Lúc này, Hứa Viêm lại lộ ra vẻ kinh ngạc, tiếng sáo du dương, nhưng lại có một sức mạnh, ôn hòa như gió thoảng, nhẹ nhàng trôi tới, chui vào tai, dường như muốn làm người ta mê muội.
“Võ đạo của Nội Vực, lại có loại công pháp này, lấy âm thanh làm vũ khí giết người.
“Sư phụ đã nói đúng, không thể vì công pháp tu luyện ở Nội Vực là nguỵ võ đạo mà cho rằng chẳng ra gì, loại ma âm này, vẫn rất đáng để học hỏi.
“Mặc dù chúng không tác động gì đến ta, nhưng đây là vì ta tu luyện chân võ đạo, nếu như ta cũng lĩnh ngộ được một môn công pháp lấy âm thanh làm vũ khí giết người thì sẽ thế nào?”
Hứa Viêm tỏ ra hứng thú.
Sắc mặt Nghiêm Khoan biến đổi liên hồi, “Tiểu huynh đệ, mau bịt tai lại!”
Hắn ta tưởng rằng Hứa Viêm đã bị ma âm làm cho tâm thần mê muội, vội vàng vận chuyển chân khí võ đạo, lên tiếng nhắc nhở.
Hứa Viêm quay đầu lại nhìn hắn ta, “Ngươi mà còn là Tông Sư thì sự kiên định của ngươi yếu ớt thật, có một bản nhạc mà cũng sợ đến như vậy.”
Sắc mặt Nghiêm Khoan tối sầm lại.
“Làm phiền tiểu huynh đệ hãy phá vỡ trận ma âm này!”
Nghiêm Khoan hít sâu một hơi rồi nói.
Hắn ta cảm thấy mình dường như không thể chống lại được Thiên Huyễn Ma Âm, trước mắt hiện lên ảo giác mơ hồ.
“Không được, ta còn chưa nghe đủ, với lại cũng chẳng có nguy hiểm gì đâu!”
Hứa Viêm kiên quyết từ chối.
Nghiêm Khoan thấy vậy cũng bất lực, đành phải trở lại xe ngựa, định thần rồi chống lại Thiên Huyễn Ma Âm.
Lúc này, khuôn mặt của tên hộ vệ nhà Đỗ Ngọc Anh đã ửng đỏ, lảo đảo trên lưng ngựa không ngừng bước đi, cả nhóm hướng đến quán trà phía trước!
Trong xe ngựa, khuôn mặt Thúy Nhi đỏ ửng, không biết ảo giác gì hiện ra trong đầu, miệng thì liên tục thốt lên: “Công tử... Huhu... Công tử thật tốt...”
Đỗ Ngọc Anh chắp hai tay vào nhau, thở dốc, ngực phập phồng dữ dội, cố gắng chống chọi, cuối cùng cô đã tháo bỏ mạng che mặt, để lộ dung nhan tuyệt mỹ.
Khuôn mặt trắng nõn đã ửng hồng.
Xe ngựa dừng lại, cả nhóm dừng lại ở trước quán trà.
Hứa Viêm vô cùng thích thú nhìn người đàn ông mặc áo trắng đang ở trong quán trà, nhất thời không phân biệt được đó là nam hay nữ.
Khuôn mặt thanh tú, trên mặt bôi phấn son, đôi môi đỏ thắm áp vào cây sáo, đôi mắt khép hờ, đang thổi khúc nhạc.
Khí tức trên người tràn ngập, truyền ra từ cây sáo, vang vọng khắp bốn phương.
Càng gần, uy lực của ma âm càng mạnh.
Hứa Viêm lặng lẽ quan sát, ngẫm nghĩ cẩn thận, vẻ mặt như đang suy tư.
Đỗ Ngọc Anh đã đi ra khỏi xe ngựa.
Cô cắn chặt đôi môi, tiến đến trước ngựa của Hứa Viêm, “Công tử, ba gốc linh dược thất phẩm, ngươi hãy giúp ta thoát khỏi cái hoàn cảnh khó khăn này!”
Đỗ Ngọc Anh hiểu rằng, chỉ cần đưa đủ linh dược, thì không gì có thể giải quyết được rắc rối!
Hứa Viêm đang lắng nghe Thiên Huyễn Ma Âm, cảm ngộ sức mạnh của nó, tiếng sáo trong trẻo như thể xâm nhập thẳng vào ý thức của người ta và vào bên trong cơ thể hắn.
Nhịp tim và tiếng sáo như hòa vào làm một, chỉ cần tiếng sáo dừng lại, người ta sẽ có cảm giác như nhịp tim cũng ngừng đập.
Người nào nghe thấy tiếng sáo thì đầu óc sẽ trở nên hỗn loạn và mắt sẽ nhìn thấy ảo giác.
Dường như nó còn khiến những suy nghĩ tiềm ẩn trong lòng người ta bùng phát và hình thành ảo giác.
“Âm sát chi thuật này có nét rất đặc biệt và khó có thể phòng tránh, những người có thực lực yếu sẽ bị cuốn vào một khi nghe thấy và không thể tự mình thoát ra được“.
Hứa Viêm cảm thấy mình đã hiểu được điều gì đó.
“Thì ra là Thiên Huyễn Ma Âm này, đúng là có đôi chút huyền diệu, chỉ là quá yếu, không biết là do bản thân môn công pháp này yếu hay do thực lực của đối thủ không mạnh đây?”
Hứa Viêm thầm thấy kỳ quái, hắn cảm thấy âm sát chi thuật (quỷ thuật âm sát) ở trong đó, hẳn phải vô cùng mạnh mẽ, có thể trực tiếp tiêu diệt kẻ địch, đây chính là một môn công pháp giết chóc rất lợi hại.