Nói Bừa Công Pháp, Đồ Nhi Ngươi Thật Đã Luyện Thành?

Chương 272: Khó lắm à?

Chương Trước Chương Tiếp

Hắn còn tưởng rằng tên này là Tông Sư, lại còn là Tông Sư của Ma Giáo, chắc hắn chưa chém giết cướp bóc thì thôi chứ, gia sản hẳn phải là vô cùng phong phú.

Không ngờ rằng chỉ có vỏn vẹn năm tờ linh phiếu một trăm linh tinh!

Tay vung lên, chân khí cuồn cuộn xông tới, nghiền xác thành tro bụi, trực tiếp phóng hoả đốt sạch, chỉ có như vậy mới có thể đảm bảo đối phương đã chết hẳn.

Hắn luôn ghi nhớ lời dạy của sư phụ.

Nhấc cây đao của Tông Sư Ma Giáo kia lên, chắc là có thể bán được ít tiền chứ nhỉ?

Cưỡi ngựa quay trở về.

“Ta đã giúp ngươi giết người rồi, linh tinh đâu?”

Đi đến trước mặt Đỗ Ngọc Anh, hắn giơ tay ra ra hiệu.

“Đa tạ công tử.”

Lòng Đỗ Ngọc Anh vô cùng xúc động, có một vị Tông Sư cường giả hộ tống như vậy, ắt hẳn có thể an toàn trở về.

Thúy Nhi móc ra một tờ linh phiếu linh tinh đặt vào tay hắn.

Hứa Viêm vui vẻ cất kỹ, kiếm linh tinh cũng không khó là mấy.

Nghiêm Khoan cung kính chắp tay: “Tại hạ Nghiêm Khoan, còn chưa xin phép...”

Hứa Viêm vẫy tay nói: “Kẻ hèn mọn không đáng nhắc đến, không danh không tuổi!”

Nghiêm Khoan giật giật khóe môi, chỉ còn chọn cách quay về xe ngựa.

Đỗ Ngọc Anh quay người trở lại xe ngựa, Hứa Viêm đột nhiên nhớ ra điều gì, giơ cây đao của Tông Sư Ma Giáo lên, nói: “Cây đao này, ngươi có muốn hay không, trả giá đi.”

“Một nghìn linh tinh.”

Đỗ Ngọc Anh gật đầu.

Thúy Nhi lại móc ra một tờ linh phiếu linh tinh đặt vào tay Hứa Viêm.

Trong lòng Hứa Viêm vô cùng vui mừng, cuối cùng mình cũng thoát nghèo rồi, có chút tiền để mua linh dược rồi.

Một nhóm người tiếp tục tiến về phía trước.

Ban đêm, nghỉ ngơi trong rừng núi.

Nửa đêm.

Xoạt một tiếng, khí thế của Tông Sư tràn tới.

Lại là một Tông Sư cường giả của Ma Giáo.

“Công tử, một nghìn tinh linh!”

Đỗ Ngọc Anh quả quyết nói.

“Không thành vấn đề!”

Hứa Viêm vô cùng phấn khích, lại đến tay một nghìn linh tinh, trong lòng cũng có chút nghi hoặc, chẳng phải nói là ở Nội Vực, Tông Sư cũng là sự tồn tại hàng đầu sao?

Sao lại liên tục xuất hiện như vậy nhỉ?

“Cút xuống đây!”

Gầm lên!

Hoàng kim cự long gầm lên, xông lên tận trời, khí thế càng thêm kinh người!

“Không ổn rồi!”

Tông Sư Ma Giáo hùng hổ tiến tới, lúc này thay đổi sắc mặt, vội vàng ra tay.

Bùm!

Một chưởng, đánh chết một Tông Sư, Hứa Viêm vui vẻ lục soát một lượt, tiện tay nghiền xương thành tro bụi, không cho đối phương có một tia cơ hội sống sót.

“Sao những Tông Sư Ma Giáo này lại nghèo đến như vậy nhỉ?”

Hứa Viêm vẻ mặt đầy nghi hoặc.

Bọn Ma Giáo này thường xuyên chém giết cướp bóc, gia sản phải là vô cùng phong phú chứ, sao lại đều nghèo như vậy nhỉ?

Hứa Viêm luôn tự hỏi, đám người Ma Giáo này sao lại nghèo rớt mồng tơi thế?

Làm hại bản thân muốn kiếm một khoản kếch xù cũng không xong.

“Ta lại giúp ngươi giết chết thêm một Tông Sư, ngươi xem thử giá có nên tăng lên một chút không? Một ngàn linh tinh, mua mạng một tên Tông Sư, hơi xúc phạm Tông Sư quá nhỉ.”

Hứa Viêm ra vẻ nghiêm túc mà thành thật nhìn Đỗ Ngọc Anh.

Nghiêm Khoan ngồi trong xe ngựa, giờ đang hoài nghi cuộc đời mình.

Từ khi nào Tông Sư lại dễ bị giết đến vậy?

Một chưởng một người, dễ như giết muỗi, đây là tên quái vật nào thế?

Bản thân hắn cũng là Tông Sư, khổ luyện hàng trăm năm, trải qua vô số nguy hiểm, mới đạt được cảnh giới Tông Sư, vậy mà giờ lại phát hiện ra, Tông Sư rẻ mạt đến vậy sao, dùng một ngàn linh tinh là có thể giết chết một tên?

Hắn bủn rủn hết cả chân tay!

Ngay cả vết thương trên người cũng không còn thấy đau nữa.

Đỗ Ngọc Anh nhìn Hứa Viêm đang ra vẻ nghiêm túc, cô gật đầu nói: “Ba ngàn linh tinh, ngươi thấy thế nào?”

Hứa Viêm vừa nhận linh phiếu từ tay Thúy Nhi, vừa nói: “Ngươi thấy đấy, Tông Sư cũng không phải là bắp cải, vẫn có chút thực lực, ta giết bọn họ cũng không dễ dàng, rất mệt mỏi.”

Đỗ Ngọc Anh và những người khác đều có vẻ mặt kỳ quái, một chưởng giết chết một Tông Sư, mà gọi đó là giết người không dễ á?

“Dùng linh tinh để định giá Tông Sư, thực sự là quá coi thường Tông Sư, ta không nỡ nào làm như thế!”

Hứa Viêm thở dài nói.

Nghiêm Khoan thầm gật đầu, dùng linh tinh để định giá Tông Sư, quả thực là quá coi thường Tông Sư!

Trước khi gặp tên này, chưa từng có Tông Sư nào bị người ta giết chết chỉ với một ngàn linh tinh cả!

“Vậy ý của công tử là như thế nào?”

Đỗ Ngọc Anh trầm ngâm hỏi.

“Ngươi có túi trữ vật không, đưa ta một túi trữ vật, ta đảm bảo bao nhiêu Tông Sư xuất hiện, ta đều giúp ngươi diệt hết!”

Hứa Viêm nhìn Đỗ Ngọc Anh với vẻ rất mong đợi.

Cô gái này xuất thân không tầm thường, Tông Sư Ma Giáo lần lượt tấn công, biết đâu là cô có túi trữ vật thì sao.

Từ khi biết trên đời tồn tại một món bảo vật như túi trữ vật, hắn đã thèm thuồng vô cùng.

Đỗ Ngọc Anh và những người khác đều sửng sốt, túi trữ vật ư?

Thứ đó ngay cả Đại Tông Sư cũng chưa chắc đã có, tên này đúng là hung hăng, đòi luôn túi trữ vật!

“Khó lắm sao?”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 35%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)