Hứa Viêm liếc nhìn Ma Giáo Tông Sư phía trước, nhìn một cái là biết không phải người tốt, một luồng khí máu tanh nồng nặc như vậy, chắc chắn đã giết không ít võ giả, e rằng là tu luyện loại công pháp lấy mạng người làm thú vui.
Ma Giáo có thù với mình.
Một Huyết Vô Tâm, một cường giả Ma Giáo khác chưa rõ danh tính, đều suýt giết được sư đệ của mình.
Vì vậy, nếu gặp những Tông Sư Ma Giáo này, tốt nhất là giết chết được càng nhiều càng tốt.
Nhưng Hứa Viêm không quên, còn phải kiếm linh tinh nữa.
Đỗ Ngọc Anh nghe vậy, đôi mắt sáng lên, giọng nói có chút run rẩy vì phấn khích: “Nếu ngươi giết được hắn, ta sẽ trả ngươi một nghìn linh tinh!”
“Tông Sư mới chỉ đáng giá một nghìn linh tinh thôi sao?”
Hứa Viêm hơi thất vọng.
Đỗ Ngọc Anh hơi giật mình, nghe giọng điệu này, có vẻ như hắn căn bản không để Tông Sư vào mắt.
“Công tử, một ngàn linh tinh cũng không ít đâu, dù sao cũng đã hứa hộ tống ta rồi mà, huống hồ đó là Tông Sư, trên người hẳn cũng có kha khá linh tinh.”
Đỗ Ngọc Anh nhắc nhở.
Giết chết Tông Sư, những thứ trên người hắn ta, chẳng phải sẽ thuộc về ngươi sao?
Đôi mắt Hứa Viêm sáng lên, nói: “Có lý, vậy ta đi giải quyết hắn đây.”
Giục ngựa đi lên phía trước, cứ như vậy mà ngang nhiên đi qua.
Đám người Đỗ Ngọc Anh đều căng thẳng theo dõi, Nghiêm Khoan thậm chí còn vô cùng lo lắng.
“Tiểu thư, vẫn nên chuẩn bị chạy trốn thôi, chút nữa ta sẽ cố hết sức kéo chân gã đó.”
Nghiêm Khoan trầm giọng nói.
Theo hắn ta thấy, Hứa Viêm chỉ là một tiểu tử mới vào nghề, không biết trời cao đất rộng, không biết rằng Tông Sư võ giả mạnh mẽ đến mức nào.
“Cuối cùng vẫn là tuổi trẻ khí thịnh, thiên phú xuất chúng, càng như vậy thì càng tự phụ, cảm thấy Tông Sư cũng chẳng ra gì!”
Nghiêm Khoan thở dài.
Nếu không bị thương, hắn ta tuyệt đối sẽ không để cho tên thanh niên kia đi chịu chết.
Nhưng hắn ta bị thương không nhẹ, lấy sự an nguy của tiểu thư làm trọng, tên thanh niên kia chỉ có thể đáng tiếc mà thôi!
Hứa Viêm thúc ngựa về phía trước, nhìn Tông Sư Ma Giáo đang đứng giữa không trung, khí thế dần dần tăng cao, liền mở miệng hỏi: “Ta hỏi ngươi một câu, ngươi có quen Huyết Vô Tâm không?”
“Ừ?”
Ma Giáo Tông Sư ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ ngầu, lạnh lùng nói: “Ngươi biết Huyết Vô Tâm ở đâu không? Tiểu tử, ngươi mau nói!”
“Ngươi muốn gặp Huyết Vô Tâm hả, vậy thì ta đưa ngươi đi gặp hắn nhé.”
Hứa Viêm há miệng cười, “Ngươi là Tông Sư Ma Giáo, giết người đoạt bảo là chuyện thường tình, trên người hẳn là có không ít linh tinh đúng chứ?”
“Ngươi muốn chết!”
Ma Giáo Tông Sư tức giận, tên tiểu tử này lại khinh thường hắn đến vậy, coi hắn như con mồi, chẳng lẻ hắn không biết rằng, không thể làm nhục Tông Sư ư?
Rầm!
Ánh đao đỏ như máu bùng nổ, uy lực của Tông Sư, lúc này đã bộc lộ rõ ràng.
Đỗ Ngọc Anh và những người khác sắc mặt đại biến.
Nghiêm Khoan thậm chí còn vô cùng ngưng trọng, “Hắn là Tông Sư trung cấp!”
Một nhát đao như vậy, cho dù là thời kỳ đỉnh phong, hắn tiếp đỡ cũng không phải là dễ.
Dẫu sao, hắn cũng chỉ là Tông Sư sơ cấp.
Không biết tên thiếu niên kia đã nói gì mà lại chọc tức được một Tông Sư!
Hứa Viêm giơ tay vỗ một chưởng, hoàng kim cự long gào thét lao ra, khí thế kinh người, như có thể san bằng tất cả, trực tiếp đánh tan luồng đao quang.
Hoàng kim cự long lao xuống uốn lượn, đuôi rồng quét qua, một tiếng “bốp”, đánh trúng đầu Tông Sư Ma Giáo, đầu của hắn ngay lập tức nổ tung!
Bịch!
Tông Sư Ma Giáo chết rồi!
Nghiêm Khoan trừng mắt, hai tay run rẩy.
Đã chết rồi?
Tông Sư Ma Giáo thế mà lại chết rồi?
Hơn nữa, hoàng kim cự long kia là môn công pháp gì vậy, quá hung dữ bá đạo, khí thế kinh người!
Ùng ục!
Tên thiếu niên kia là Tông Sư?
Thiếu niên Tông Sư trẻ tuổi như vậy, hơn nữa còn mới chân ướt chân ráo tới đây...
Hắn có hơi không thể tưởng tượng nổi.
Đỗ Ngọc Anh há hốc mồm, mặc dù lòng cô đã có chút đoán trước, nhưng chỉ là đoán thôi, cô không ngờ rằng lại thật sự là một vị Tông Sư trẻ tuổi như vậy.
Càng khủng khiếp hơn là thực lực của đối phương vô cùng cường hãn, hoàng kim cự long kia, chỉ một kích liền giết chết một Tông Sư trung cấp.
Chẳng lẻ hắn đã đạt đến cảnh giới Tông Sư đại thành rồi sao?
Những người hộ vệ luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng, lúc này tất cả đều thay đổi sắc mặt.
“Tiểu thư, chuyện này... chuyện này...”
Thúy Nhi vô cùng mừng rỡ, có cảm giác như mình đã nhặt được bảo vậy.
Hứa Viêm xuống ngựa, lục soát trên người Tông Sư Ma Giáo, tìm thấy một chiếc túi, mở ra xem thì thấy bên trong có vài viên linh tinh và một số linh phiếu linh tinh.
Hắn vô cùng vui mừng, lấy đống linh phiếu ra để xem.
Ngay lập tức chửi rủa ầm lên: “Ngươi còn coi mình là Tông Sư Ma Giáo nữa hả, ngươi có biết xấu hổ hay không? Chỉ có mấy trăm viên tinh linh này thôi à, thật uổng cho danh hiệu người của Ma Giáo, chết cũng đáng.”