Nghĩ thế, cả người Hứa Viêm trở nên phấn chấn, tựa như một đống linh tinh đang chờ hắn vậy.
Thúy Nhi dẫn Hứa Viêm quay lại, giữa đường gặp đoàn xe, bèn tiến lên nói: “Tiểu thư, người đã mời đến.”
Hứa Viêm nhìn đoàn xe, hai võ giả đi trước, thực lực nhị phẩm, hai bên xe ngựa có bốn võ giả, thực lực tam phẩm, trên xe ngựa phía sau, phu xe là một võ giả nhất phẩm.
Mà thế lực của đội xe chỉ dừng lại ở đây.
Cường giả thực sự là người ngồi trên xe ngựa phía sau.
Võ giả Tông Sư!
Chỉ là đối phương tựa hồ bị thương, hơn nữa thương thế không nhẹ.
Mặc dù vậy, đối phó với võ giả nhất phẩm vẫn dư sức, nếu gặp võ giả Tông Sư khác, với thương thế của đối phương, e rằng khó đối phó.
Tiểu thư trong xe ngựa đó thực lực cũng không yếu, dẫu sao cũng là võ giả tam phẩm.
Tuổi tác này, ở Nội Vực cũng coi là thiên chi kiêu tử rồi.
“Thân phận đối phương không đơn giản, có võ giả Tông Sư bảo vệ, tìm ta giao dịch để làm gì? Chẳng lẽ biết trên người ta có đan dược trị thương?
“Không thể nào, ta chưa từng lấy đan dược ra ngoài, hơn nữa dù có lấy ra cho người ta xem, cũng không biết đây là đan dược.
“Nếu không phải vì đan dược của ta, rốt cuộc muốn tìm ta làm gì?”
Hứa Viêm thầm suy ngẫm trong lòng.
“Không biết công tử xưng hô thế nào?”
Từ trong xe ngựa truyền ra giọng nói thanh thúy êm tai của nữ tử.
“Xưng hô thế nào không quan trọng, ngươi muốn giao dịch cái gì thì cứ nói thẳng ra đi.”
Hứa Viêm nói bình thản.
Vừa mới đến Nội Vực, Hứa Viêm vẫn luôn tuân thủ nguyên tắc sống ẩn mình, mặc dù đã hiểu biết sơ lược về Nội Vực qua lời kể của Tạ Lăng Phong và sư muội Tố Linh Tú.
Nhưng sau cùng cũng chỉ là hiểu biết sơ lược về tình hình chung, chỉ có thể xem như hiểu được sơ đồ kết cấu lớn của Nội Vực mà thôi.
Giống như khi nhìn thấy cảnh đẹp trong sách và trải nghiệm thực tế vẫn có sự chênh lệch.
Hứa Viêm mới đến Nội Vực đã phát hiện ra mình nghèo lắm, hiện giờ chỉ nghĩ xem làm sao có thể kiếm đủ linh tinh để mua linh dược.
Hứa Viêm không lo lắng về người trong xe ngựa, bất kể mục đích của họ là gì, có phải âm mưu gì không.
Mặc dù còn chưa vô địch ở Nội Vực, nhưng dù sao thì đánh bại phần lớn Tông Sư võ giả ở Nội Vực vẫn là rất dễ dàng.
Trong số những người này, cường giả mạnh nhất cũng chỉ là một Tông Sư võ giả bị thương không nhẹ, hoàn toàn không gây ra được mối đe dọa gì lớn đối với hắn.
Chỉ cần có đủ linh tinh, Hứa Viêm thậm chí còn mong muốn đối phương có âm mưu bất chính, như vậy sẽ kiếm thêm được một khoản linh tinh.
“Tiểu nữ tuân theo di nguyện của mẫu thân, an táng mẫu thân tại quê nhà, ngờ đâu lại gặp biến cố, đường đi về lắm hiểm nguy, thấy công tử không yếu nên muốn giao dịch với công tử, thuê công tử đi theo hộ tống, không biết có được hay không?”
Đỗ Ngọc Anh nói ra mục đích của mình.
Hứa Viêm nhướng mày, ra là vậy, đến Tông Sư hộ vệ cũng không an toàn, có thể thấy kẻ địch mà đối phương phải đối mặt thực sự rất mạnh.
“Ta mới đến Nội Vực, không quen biết ai, lại không có tiền, chỉ là kẻ trắng tay, hiểu biết của ta về giới võ đạo của Nội Vực có hạn, thế lực mà sư muội nhắc đến, sau cùng đều là thế lực lớn nổi tiếng.
“Nhưng ở Nội Vực, thế lực tông môn san sát, chỉ tính trong phạm vi Đại Việt Quốc đã có không ít thế lực ẩn mình, huống hồ bên ngoài Đại Việt Quốc.
“Hộ tống cô ấy trở về quê cũng không tệ, còn về kẻ địch của cô ấy, đánh được thì đánh, đánh không được thì chạy, về phần có bị liên lụy không thì lo nhiều quá cũng vô ích, báo cái tên Tạ huynh ra là được.”
Hứa Viêm suy nghĩ một hồi, ra quyết định.
“Hộ tống ngươi cũng không sao, nhưng giá cả thì…”
Thân phận của nữ tử không đơn giản, hẳn có thể đưa ra một khoản linh tinh rất lớn, Hứa Viêm nghĩ vậy, trên mặt nở một nụ cười.
“Một trăm linh tinh, ngươi thế nào?”
Đỗ Ngọc Anh lên tiếng.
Hứa Viêm lập tức thu nụ cười, kiêu ngạo khinh thường: “Ngươi đang cho tên ăn mày đó à?”
Quay người định bỏ đi.
“Công tử, khoan đã, tiểu nữ nói là một trăm linh tinh một ngày.”
Đỗ Ngọc Anh một lần nữa lên tiếng.
Một ngày một trăm linh tinh?
Mắt Hứa Viêm sáng lên, có vẻ giá cả không tệ nhỉ?
“Chặng đường của ngươi mất bao nhiêu ngày mới về được?”
Hứa Viêm không lập tức đồng ý.
Lỡ quãng đường ngắn, một hai ngày thì đã đến nơi, chẳng phải làm thân phận của mình hạ thấp đi sao?
“Quãng đường hiểm trở, không đoán được là cần bao nhiêu ngày.”
Đỗ Ngọc Anh đáp.
“Một nghìn linh tinh, đây là giá khởi điểm, cộng thêm mỗi ngày một trăm linh tinh, vậy thì ta đồng ý với ngươi.”
Hứa Viêm nghĩ một lúc, ra giá.
“Được!”
Đỗ Ngọc Anh sảng khoái đồng ý.
Thấy cô ta đồng ý nhanh như vậy, Hứa Viêm không khỏi gãi đầu, có phải mình đưa ra cái giá quá thấp rồi không?
“Đưa cho công tử một con ngựa!”
Đỗ Ngọc Anh ra lệnh.
“Vâng, tiểu thư!”