Cô gái không nói gì, trực tiếp rời khỏi Thiên Bảo Các, lúc bước ra khỏi cửa, vừa lúc nhìn thấy Hứa Viêm, hắn ta cười hihi rồi chui vào một con ngõ nhỏ bên cạnh.
Còn người võ giả ngũ phẩm kia, khuôn mặt lạnh tanh, bám sát sau đó tiến vào con ngõ nhỏ.
Trong con ngõ nhỏ, Hứa Viêm vẻ mặt trông chờ, nhìn người đàn ông vừa đi theo tới rồi hỏi: “Trên người ngươi có một trăm viên linh tinh không?”
Người đàn ông vạm vỡ cười lạnh, đáp: “Tên nhóc, kiêu ngạo ghê nhỉ, chủ động đến đây tìm đường chết, ta sẽ thành toàn cho ngươi!”
Bỗng chốc hắn ta lao tới trước, tung ra một quyền đấm tới Hứa Viêm.
Hứa Viêm giơ tay ra đâm một cái, người đàn ông trong nháy mắt trợn to hai mắt, vẻ mặt vô cùng sợ hãi, trong lòng gào thét một cách điên cuồng: “Mẹ nó, ngươi là Tông Sư mà, bắt nạt một võ giả ngũ phẩm như ta? Có biết xấu hổ không hả?!”
Bốp!
Người đàn ông khi chết vẫn không nhắm mắt!
Hứa Viêm lục soát trên người hắn, lấy ra một chiếc túi nhỏ, mở ra xem thì bên trong chỉ có ba mươi viên linh tinh, hắn ta lập tức lộ vẻ thất vọng.
“Quả là quỷ nghèo, ngay cả một quả Thanh Nguyên Quả cũng không mua nổi!”
Hứa Viêm dùng ngón tay búng một cái, một luồng chân khí phun ra, trong nháy mắt đã nghiền nát cả xác chết, trực tiếp nghiền thành tro.
“Võ giả Nội Vực, sát tính rất nặng, không nói gì một câu là giết người luôn, chẳng trách Tạ huynh nói, ở Nội Vực nếu gặp phải kẻ có ý đồ xấu, tâm địa bất chính, thì phải ra tay dứt khoát, nhất định đừng nương tay!”
Hứa Viêm thầm than thở trong lòng.
Thu hồi linh tinh, vẻ mặt lộ rõ vẻ lo lắng và trầm ngâm “Không đủ một trăm linh tinh, không mua được Thanh Nguyên Quả, hơn nữa ta cần khá nhiều loại linh dược.
“Nếu ngày nào cũng gặp phải loại người như vậy, có ý bất thiện với ta, muốn giết ta, thì phải chăng ta sẽ nhanh chóng tích góp được nhiều linh tinh sao?”
Ra khỏi con hẻm, Hứa Viêm tự hỏi tiếp đó nên đi đâu, kiếm linh tinh bằng cách nào, với tư cách là một võ giả, nếu không có linh tinh thì khó sống nổi.
“Chậc, thấy phiền thật!”
Hứa Viêm thở dài trong lòng, từ khi nhớ chuyện cho tới giờ chưa bao giờ phải lo lắng về tiền bạc, đến ngày đầu tiên đặt chân đến Nội Vực đã phải đau đầu vì tiền!
“Bảo sao ngày trước sư phụ hay bảo ta nghèo, hóa ra đã nhìn thấu tất cả, kim ngân châu báu không phải là giàu, nhiều linh tinh mà còn mua không nổi.”
Liếc nhìn Thiên Bảo Các, Hứa Viêm quyết định rời khỏi Thiết Sơn Huyện, tới Lam Bình Quận thành, thành lớn mới nhiều cơ hội kiếm linh tinh.
Thành lớn mới chính là cảnh giới võ đạo, nơi thịnh vượng thực sự.
“Tiểu thư, trong hẻm không có thi thể.”
Đoàn người vừa ra khỏi Thiên Bảo Các, khi đi ngang qua đầu ngõ hẻm, thị nữ kia nhìn vào trong, kinh ngạc thốt lên.
Đỗ Ngọc Anh ngẩng đầu nhìn, bỗng khựng lại, dường như đã ý thức được điều gì, nhìn theo bóng lưng Hứa Viêm đang khuất dần, vẻ mặt suy tư.
Bỗng nhiên, nghiến răng, đưa ra một quyết định.
“Thúy Nhi, ngươi đuổi theo vị công tử đấy, nói ta muốn giao dịch một vụ với hắn.”
Thúy Nhi ngẩn người, không hỏi nguyên do, gật đầu nói: “Dạ, tiểu thư.”
Nhanh chân đuổi theo Hứa Viêm.
Đỗ Ngọc Anh nhìn lại con hẻm thêm lần nữa, hít sâu một hơi, tựa hồ nhìn thấy hy vọng.
“Hy vọng, mọi việc sẽ diễn ra như ta nghĩ.”
Cô bước đi tiếp, sau lưng cô có hai tên nam tử, cảnh giác nhìn xung quanh, hộ tống cô vào một phủ đệ bên cạnh nha môn.
Không lâu sau, hai chiếc xe ngựa từ bên trong đi ra, xe ngựa phía trước có hai thị vệ cưỡi ngựa đi hộ tống bên trái bên phải, còn xe ngựa phía sau chỉ có một phu xe.
Đội xe rời khỏi Thiết Sơn Huyện.
Hứa Viêm dạo bước trên phố lớn, nhìn đông ngó tây, quan sát đám võ giả lui tới, “Tên này nhìn đã biết không có tiền, tên này nghèo như ta vậy, hóa ra phần lớn bộ phận võ giả Nội Vực đều nghèo!”
“Vị công tử này, xin dừng bước!”
Bỗng nhiên, phía sau truyền đến giọng nói thanh thúy.
Hứa Viêm quay đầu lại nhìn, một nữ tử ôm theo kiếm vội vã đuổi theo.
“Ngươi gọi ta?”
Hứa Viêm nghi hoặc dừng chân lại.
“Đúng vậy, công tử, tiểu thư nhà ta muốn giao dịch với ngài một vụ.”
Thúy Nhi dừng chân nói.
Cô cũng đánh giá Hứa Viêm, dung mạo tuấn lãng, không đoán ra được tu vi võ đạo.
Đại khái là mạnh hơn cô.
“Ồ, tiểu thư nhà ngươi là ai, muốn giao dịch gì với ta?”
Hứa Viêm nhướng mày, trong lòng đã âm thầm cảnh giác.
Mới tới nơi này mà không thể sơ suất, để người ta chơi xỏ được.
“Công tử, nô tỳ cũng không biết, người đi theo nô tỳ gặp tiểu thư nhà ta sẽ rõ thôi ạ.”
Thúy Nhi lắc đầu.
“Được!”
Hứa Viêm gật đầu, trong lòng nghĩ: “Nếu tiểu thư nhà cô ta có ý đồ xấu, đúng lúc ta vơ vét được ít linh tinh, nếu là giao dịch bình thường, ta cũng kiếm được một khoản.
“Thị nữ này lại là võ giả ngũ phẩm, thân phận tiểu thư nhà cô ta chắc hẳn không đơn giản, tốt nhất là có nảy sinh có ý đồ xấu đi, như thế ta mới kiếm được một mớ linh tinh!”