Tố Linh Tú đã nói rất nhiều, riêng chuyện về đại khái giá trị của từng loại linh dược thì không hề nhắc tới.
Thị nữ nói với giọng không vui: “Thiên Bảo Các chúng ta uy tín vô song, không lừa người mua, công tử đừng có nói bừa!”
Hứa Viêm gãi đầu, lần đầu tiên cảm ngộ sâu sắc rằng bản thân thật nghèo!
Ở Biên Hoang, hắn cứ tưởng mình là một người lắm tiền, nào ngờ vừa bước vào Nội Vực đã thấy mình nghèo rớt mồng tơi, đến nỗi một quả Thanh Nguyên Quả cũng không mua nổi!
“Vậy ngươi xem thử, năm viên linh tinh này của ta mua được loại linh dược nào?”
Hứa Viêm buồn bực hỏi.
Thị nữ mở sổ kê hàng hóa, lật đến một trang, nói: “Công tử, năm viên linh tinh của ngài có thể mua được một gốc Thủy Linh Thảo hoặc là một gốc Tráng Cốt Hoa; Thủy Linh Thảo ba viên linh tinh một gốc, Tráng Cốt Hoa năm viên linh tinh một gốc.”
Hứa Viêm ngớ người, chỉ với năm viên linh tinh ta chỉ có thể mua được hai loại linh dược cấp thấp?
“Hết rồi hả, chỉ có hai loại này thôi sao?”
Hắn ta hơi không cam lòng nên bèn hỏi.
“Linh dược cấp thấp phẩm chất cửu phẩm, đương nhiên không chỉ có hai loại này rồi, nhưng tại phân bộ Thiết Sơn Huyện của chúng ta chỉ có hai loại này thôi, vậy công tử có nhu cầu mua không?”
Thị nữ mỉm cười hỏi.
“Không mua nữa!”
Hứa Viêm tóm lấy viên linh tinh trên quầy rồi bỏ vào túi, trong lòng rất khó chịu, “Ta nghèo quá, nhất định ta phải tìm cách kiếm linh tinh thôi, nếu không làm sao mua được linh dược để trở về.
“Nếu không có linh dược, sư muội làm sao luyện được đan dược? Cha ta, mẹ ta phải tu luyện thế nào, phải làm sao mới tăng được thực lực đây?”
Còn về việc đi tìm kiếm linh dược, thì ta phải đi đến những nơi xa xôi hẻo lánh, Hứa Viêm đến Nội Vực không phải để đi lang thang ở những nơi đó.
Vì vậy sau khi nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có tìm cách để kiếm được linh tinh rồi trực tiếp mua thì tiện nhất và nhanh nhất.
“Ha ha, tiểu tử mới lớn ở đâu tới đây, chỉ mới chân ướt chân ráo bước ra khỏi nhà đã không hiểu gì cả, cầm năm viên linh tinh trong tay thì đã nghĩ là mình giàu lắm rồi.”
Đúng lúc này, bên cạnh quầy hàng, một người đàn ông vạm vỡ buông lời chế giễu, châm chọc.
Hứa Viêm nhìn lướt qua, đó là một võ giả ngũ phẩm, vì vậy hắn ta nghênh ngang đáp trả, “Tuổi đã cao như vậy rồi mà mới ở cảnh giới ngũ phẩm, đúng là đồ bỏ đi!”
Hứa Viêm không phải là người bị chế giễu thì sẽ không phản công.
“Ngươi nói cái gì?”
Người đàn ông vạm vỡ nổi giận, khí tức trên người dâng trào, ánh mắt lạnh lẽo, vẻ như muốn xơi tái người khác.
“Khách quan, đây là Thiên Bảo Các!”
Thị nữ ở bên cạnh nhẹ nhàng nhắc nhở.
Người đàn ông vạm vỡ chấn động, vội vàng thu liễm khí tức, ánh mắt dữ tợn nhìn Hứa Viêm, “Tiểu tử, tốt nhất ngươi đừng ra khỏi Thiên Bảo Các, nếu không thì, hừ!”
Nói xong, hắn quay người bước ra ngoài.
Rõ ràng là sẽ không bỏ qua.
“Công tử, hình như ngươi đã đắc tội với người ta rồi“.
Thị nữ trước mặt Hứa Viêm mỉm cười nhắc nhở.
“Ồ, đắc tội rồi thì sẽ thế nào?”
Hứa Viêm như suy nghĩ tới điều gì, có phải mình đã phát hiện ra cách nhanh chóng kiếm được linh tinh rồi không?
“Sẽ mất mạng, mặc dù về nguyên tắc thì huyện thành không cho phép các võ giả đánh nhau, nhưng...”
Thị nữ mỉm cười nói.
“Giết người có được không thế?”
Hứa Viêm ngẩng đầu hỏi.
Thị nữ sửng sốt, nhìn thiếu niên trước mặt với vẻ nghi hoặc, hay là hắn ta còn định giết người đàn ông vạm vỡ kia nữa?
Đó là võ giả ngũ phẩm, ở Thiết Sơn Huyện thuộc hàng cường giả rồi.
Đối phương cũng là một võ giả khá nổi tiếng dữ dằn ở Thiết Sơn Huyện, đã không biết bao nhiêu lần giết người ở huyện thành, đặc biệt là những người lai lịch chẳng ra gì thì sẽ bị hắn ta phục kích lén giết để cướp tiền.
Là thị nữ của Thiên Bảo Các, địa vị của cô trong Thiên Bảo Các không cao, nhưng về mấy tin tức này, cô lại biết nhiều hơn hầu hết các võ giả.
Chưa kịp để cô trả lời, Hứa Viêm đã lẩm bẩm: “Thiêu rụi cả người rồi thì sẽ không còn ai biết là ta giết, cũng sẽ không để lại dấu vết!”
Thị nữ:...
Hình như ta đã nghe được điều gì không nên nghe rồi.
“Tên kia mà đã gửi linh tinh cho ta thì một lát nữa ta sẽ có đủ linh tinh để mua Thanh Nguyên Quả, ngươi cứ chờ ta chút nhé“.
Hứa Viêm cực kỳ phấn khích, tay đút túi bước ra khỏi Thiên Bảo Các.
Lẽ nào sẽ có ai tặng linh tinh đến tận tay ư?
Lúc này, từ tầng trên của Thiên Bảo Các đi xuống một nhóm người, người đi đầu là một cô gái, đầu đội khăn voan, không nhìn rõ dung nhan, bên cạnh có một nữ hầu gái ôm kiếm đi theo sát phía sau.
Còn sau lưng cô gái là hai người đàn ông mặt không biểu cảm, ánh mắt sắc bén, liếc nhìn tất cả các võ giả có mặt rồi áp đảo họ trong nháy mắt.
Cao thủ!
“Đỗ tiểu thư, thật sự xin lỗi, Thiên Bảo Các ở Thiết Sơn Huyện của chúng ta không có linh dược mà cô nương cần!”
Chủ quản Thiên Bảo Các mặt mày áy náy mà tiễn khách.