Nói Bừa Công Pháp, Đồ Nhi Ngươi Thật Đã Luyện Thành?

Chương 264: Bước vào nội vực

Chương Trước Chương Tiếp

Tề Quốc, kinh thành.

Quách Vinh Sơn nhìn thư, lại mở hộp ra, bên trong là một pho tượng.

Bức tượng này có dáng đứng một tay giấu sau lưng, một tay cầm ngọc như ý, hơi ngẩng đầu, như đang hướng về phía chân trời, toát lên dáng vẻ thoát tục phi phàm.

Chỉ riêng đường nét khuôn mặt đơn giản của bức tượng cũng đủ làm người khác cảm thấy anh tuấn nho nhã, trông rất trẻ trung.

Nếu Lý Huyền mà trông thấy bức tượng này, ắt sẽ thấy rằng dù bức tượng này chỉ là những đường nét phác họa đơn giản nhưng vẫn có thể thấy thấp thoáng bóng dáng của hắn.

“Tổ sư võ đạo, tiên sư khai sáng? Là tiên sư võ đạo đây mà.”

Quách Vinh Sơn nét mặt nghiêm trang, cung kính nâng bức tượng đặt lên bàn.

“Cha tìm ta có chuyện gì thế?”

Quách Vân Khai bước vào.

“Thấy bức tượng kia không? Dùng ngọc tốt nhất để tạc một bức tương tự, thờ ở nhà, đây chính là thánh sư võ đạo!”

Quách Vinh Sơn chỉ vào bức tượng trên bàn nói.

“Vâng, thưa cha!”

Quách Vân Khai cung kính gật đầu.

“Ngoài ra, sao chép một bản công pháp, ta sẽ vào cung dâng lên bệ hạ.”

Quách Vinh Sơn nói tiếp.

“Cha, làm sao có thể làm như vậy được!”

Quách Vân Khai giật mình nói.

Nếu võ đạo bị tiết lộ ra ngoài, ai cũng có thể tu luyện, thì lợi thế của gia tộc họ Quách sẽ không còn nữa sao.

“Ngươi cho rằng công pháp không bị tiết lộ ư?”

Quách Vinh Sơn liếc nhìn hắn, “Biên Hoang không có võ đạo, giờ chúng ta đã đi trước một bước, cũng đến lúc dần dần truyền bá võ đạo rồi. Chủ động truyền bá và bị động truyền bá, ý nghĩa khác nhau, ngươi có hiểu không?”

Quách Vân Khai sửng sốt.

“Ý cha là?”

Quách Vinh Sơn chỉ vào bức thư trên bàn, Quách Vân Khai cầm lên xem, là thư của Hứa Quân Hà gửi tới, xem xong nội dung, hắn thở phào nói: “Cha, ta hiểu rồi!”

Thời gian gần đây, Tề Hoàng sống dễ thở hơn chút, nhưng vẫn thấy khó chịu.

Điều khiến hắn khí tức phào nhẹ nhõm là Quách Vinh Sơn dù nắm giữ triều chính nhưng không có ý định nổi loạn, ngoài ra cũng rất nể mặt mũi của Tề Hoàng này.

Chưa từng chống đối hắn.

“Quách huynh đệ, ái khanh có chuyện quan trọng gì sao? Ái khanh tự quyết định là được rồi, trẫm đều nhận lời!”

Hôm đó, Quách Vinh Sơn vào cung, trên tay cầm một chiếc hộp.

“Bẩm bệ hạ, đây là võ đạo, là thánh sư võ đạo, thấy Biên Hoang ta nghèo nàn lạc hậu, không có võ đạo nên truyền bá võ đạo cho Biên Hoang…”

Quách Vinh Sơn dâng lên công pháp, mở hộp, bên trong là một bức tượng.

Tề Hoàng ngây người, Quách Vinh Sơn lại truyền bá võ đạo sao?

Không đúng, là thánh sư võ đạo muốn truyền bá võ đạo ở Biên Hoang!

“Quách huynh đệ quả thực là người có công lớn với Tề Quốc, với Biên Hoang ta!”

Tề Hoàng run rẩy cả hai tay, nâng cuốn võ đạo, hai mắt đã ươn ướt.

“Bệ hạ, Biên Hoang rất nhỏ, Nội Vực rất lớn, Biên Hoang ta cũng nên có võ đạo, cũng nên đoàn kết lại…”

Quách Vinh Sơn nghiêm trang nói.

Tề Hoàng sửng sốt, hồi lâu, hít sâu một hơi nói: “Trẫm hiểu rồi.”

Sau đó, Quách Vinh Sơn và Tề Hoàng bàn bạc chuyện truyền bá võ đạo. Con người đều có tư tâm. Vì vậy, quyết định chờ cho đến khi tu luyện thành công rồi mới truyền bá võ đạo rộng rãi.

Bước trước một bước, lại nắm giữ phần lớn bảo dược là lẽ đương nhiên có thể bước trước từng bước một. Kẻ đến sau muốn đuổi theo đều không phải dễ.

Biên Hoang, Tề Quốc bắt đầu xuất hiện mầm mống võ đạo.

Còn Hứa Gia ở quận Đông Hà sẽ dần trở thành một gia tộc thánh địa của võ đạo Biên Hoang...

Khấu Nhược Trí sung sướng không thôi, cuối cùng cũng có thể tu luyện võ đạo rồi, hắn quỳ rạp xuống đất, cung kính nói: “Tiện dân nguyện vì Thiên Mẫu máu chảy đầu rơi!”

Tố Linh Tú nghiêm nghị nói: “Khấu Nhược Trí, ta nhìn trúng sự xảo quyệt gian trá của ngươi, hy vọng ngươi đừng làm ta thất vọng. Tương lai khi vào Nội Vực, phải phát huy thật tốt khả năng xảo quyệt gian trá của mình, hại chết tất cả kẻ thù tiềm năng!”

“Vâng, bẩm Thiên Mẫu!”

Khóe miệng Khấu Nhược Trí giật giật, mình xảo quyệt gian trá thế nào cơ chứ?

Rõ ràng là thông minh lanh lợi!

...

Một bóng người lướt nhanh trên bầu trời vô tận đại sơn, thẳng hướng về Nội Vực.

Trái tim Hứa Viêm vô cùng sung sướng, nhìn xuống những ngọn núi chập chùng phía dưới, trong lòng thở dài, chẳng trách vô số người ở Biên Hoang thám hiểm vô tận đại sơn, hoặc là không còn tin tức, hoặc là vội vàng kết thúc quá trình thám hiểm và quay trở về.

Dãy núi nằm gần Nội Vực này, hung thú tràn lan, với sức mạnh của người dân Biên Hoang, muốn bình an vượt qua thì quá khó.

Mà một khi gặp phải hung thú, thì không còn khả năng thoát thân.

Đây cũng chính là lý do tại sao người ta không biết gì về nơi sâu trong vô tận đại sơn này, chỉ cần gặp phải hung thú là không thể quay về được nữa.

Nếu may mắn vượt qua được vô tận đại sơn, tiến vào Nội Vực, cũng sẽ không quay trở lại Biên Hoang nữa, sự phồn vinh và võ đạo của Nội Vực, không ai là không động lòng, một khi đã tận mắt nhìn thấy thì sẽ không còn ai hoài niệm Biên Hoang nữa.

Hứa Viêm ngự khí bay đi, vượt qua từng dãy núi lớn, bay thẳng qua hơn ba nghìn dặm, cuối cùng hắn đã thoát khỏi vô tận đại sơn.

Đã bước vào Nội Vực.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 35%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)