Tất nhiên, muốn biên soạn võ đạo luyện khí, trước tiên phải hiểu phương pháp luyện khí trong Nội Vực đạt đến trình độ như thế nào.
Nếu luyện chế khí đã đạt đến cảnh giới rất cao rồi thì việc sáng tạo ra một môn võ đạo luyện khí độc đáo sẽ gặp nhiều khó khăn hơn, đồng thời cũng không mấy cần thiết.
Hứa Viêm, Mạnh Trùng kể cả Thạch Nhị đều kinh ngạc không thôi, trên đời này lại tồn tại một bảo khí thần kỳ đến vậy?
“Sư muội, làm sao để có được chiếc túi trữ vật này?”
Hứa Viêm phấn khích hỏi.
“Sư huynh, hiện tại chỉ có Thiên Bảo Các mới có thể chế tạo túi trữ vật, hơn nữa giá thành lại rất đắt đỏ, ngay cả Đại Tông Sư bình thường cũng không thể có được”.
Tố Linh Tú nhìn hai vị sư huynh kích động, có chút bất lực.
“Túi trữ vật khó chế tạo, lại hiếm, là dùng một loại linh ếch hiếm có trong Nội Vực, Thôn Sơn Thiềm kết hợp Vân Hoàn Tàm Ti chế tạo mà thành”.
“Thôn Sơn Thiềm chỉ cao bằng nắm tay, nhưng lại có một năng lực đặc biệt đó là có thể nuốt trọn một ngọn núi nhỏ, mà túi trữ vật chính là nhờ Thôn Sơn Thiềm chế tạo ra, muốn săn bắt Thôn Sơn Thiềm thì không hề dễ, hơn nữa còn rất khó phát hiện ra tung tích của nó…”
Theo lời của Tố Linh Tú nói, túi trữ vật là do chế tạo từ linh ếch Thôn Sơn Thiềm, Thôn Sơn Thiềm cao bằng nắm tay, nhưng lại có thể nuốt được một ngọn núi nhỏ.
Mặc dù có phần khoa trương, nhưng việc một ngọn núi giả cao vài trượng thì nuốt không thành vấn đề.
Thôn Sơn Thiềm số lượng ít, lại thích sống trong đầm lầy, rất khó săn bắt, dù là Đại Tông Sư, nếu không cẩn thận, để bị nuốt vào bụng thì chắc chắn sẽ phải chết không toàn thây.
Ngoài Thôn Sơn Thiềm ra thì Vân Hoàn Tàm Ti cũng vô cùng đắt đỏ.
Đồ vật dệt từ loại tơ tằm này có thể mở rộng kéo dài ra trăm lần, co rút lại cực kỳ dễ dàng.
“Nghe đồn Thiên Bảo Các có phương pháp thăm dò và bắt Thôn Sơn Thiềm, hiện tại chỉ có Thiên Bảo Các mới bán, nhưng giá thành rất đắt”.
Tố Linh Tú cũng lộ ra vẻ mặt khao khát.
Cô cũng muốn có một chiếc túi trữ vật.
Có chiếc túi này, việc mang theo linh dược, lò luyện đan sẽ thuận tiện hơn nhiều.
“Nghe đồn Thất Tinh Học Cung cũng có thể chế tạo ra túi trữ vật, chỉ là Thất Tinh Học Cung không có phương pháp tìm kiếm Thôn Sơn Thiềm, muốn bắt được một con Thôn Sơn Thiềm không phải chuyện dễ dàng, gần như là may mắn lắm mới gặp được”.
Chính vì sự hiếm có khó tìm nên túi trữ vật này là bảo khí mà rất ít người có thể dùng được.
Lý Huyền gật đầu, túi trữ vật này có thể chứa những vật phẩm vượt xa kích thước của túi dựa vào sự đặc biệt của Thôn Sơn Thiềm, chứ không phải do sự huyền diệu trong luyện khí.
Cũng không phải nắm giữ phương pháp luyện chế bảo khí không gian
Tạ Lăng Phong là thiên tài của Kiếm Tôn Nhai, nhưng cũng không có túi trữ vật, điều này đủ thấy túi trữ vật quý giá như thế nào.
“Trong Nội Vực, nếu gặp được người có túi trữ vật thì không cần nghi ngờ, lai lịch của người đó rất kinh người, có thể không đắc tội thì cứ đừng đắc tội!”
Tố Linh Tú nghiêm túc nói.
“Sư muội cứ yên tâm, ta hiểu mà”.
Hứa Viêm gật đầu, nhưng trong lòng lại đang tính toán, làm sao mới có thể có được một túi trữ vật đây?
Mạnh Trùng cũng nảy sinh ra suy nghĩ tương tự.
“Sư muội, cần loại linh dược nào thì lập danh sách đưa cho ta, sư huynh nhất định sẽ cố gắng thu thập đầy đủ cho ngươi”.
Hứa Viêm nghiêm túc nói.
“Sư huynh chờ một chút, ta sẽ lập tức viết sẵn danh sách linh dược cần dùng đưa cho sư huynh”.
Tố Linh Tú vui vẻ gật đầu.
Trở về phòng, cầm bút viết ngay.
Trong Đan Y Bảo Điển có rất nhiều đơn thuốc, mà dạo gần đây, cô lại sáng chế ra thêm vài đơn thuốc, những thứ này đều cần linh dược để thử nghiệm.
Linh dược chủng loại nhiều, đặc tính không giống nhau, thậm chí có một số linh dược còn ẩn chứa độc tính.
“Sư huynh, đây là danh sách linh dược”.
Tố Linh Tú đưa danh sách linh dược mình viết cho Hứa Viêm.
Hứa Viêm nhận lấy xem một lượt, nhớ hết các loại linh dược bên trên, sau đó đưa cho Mạnh Trùng nói: “Ta sẽ khởi hành đến Nội Vực ngay bây giờ, sư muội chờ ta mang linh dược trở về là được”.
Hắn đã nóng lòng muốn đi rồi.
“Đại sư huynh, chờ một chút, sư muội sẽ luyện hai lô đan dược cho huynh mang theo”.
Tố Linh Tú vội vàng lên tiếng.
“Đan dược?”
Mắt Hứa Viêm sáng lên, đan dược chắc chắn rất có giá trị.
“Sư huynh, bên trong Nội Vực không có đan dược, như sư phụ đã nói, chỉ cần giá trị đủ lớn thì Thiên Bảo Các cũng sẽ ra tay”.
Tố Linh Tú nghiêm túc nói.
“Ta hiểu rồi, đan dược không thể bán được”.
Hứa Viêm nghiêm túc gật đầu.
Thiên Bảo Các rất mạnh, hắn không muốn vừa mới bước vào Nội Vực đã bị Thiên Bảo Các truy sát vì chuyện đan dược.
“Chờ ta đột phá đến cảnh giới Thông Huyền thì không cần lo sợ nhiều như vậy nữa, một chưởng đánh nổ tung một Đại Tông Sư, thì xem ai dám thèm muốn!”