Hắn nhất định phải giết Mạnh Trùng, sử dụng tinh huyết của hắn ta mới có thể khôi phục được nhục thân này.
Khi Huyết Linh Tử đang bay ngược lại phía sau, một luồng uy áp xuất hiện từ giữa lông mày hắn, như thể một ngọn núi đang giáng xuống chiến trường, một lưỡi đao răng cưa được nắm trên tay hắn.
Một nhát chém chặt xuống.
Ầm!
Triệt tiêu toàn bộ sức mạnh của Phong Lôi Kim Cương Quyền.
Lúc này, đôi mắt của Huyết Linh Tử đã trở thành màu đỏ như máu, khí tức lạnh lẽo tỏa ra khiến cho nhiệt độ xung quanh đều đã giảm xuống.
Ánh sáng giữa lông mày lóe lên, luồng uy áp khủng khiếp ngày càng mạnh mẽ hơn, giống như một ngọn núi khổng lồ, đè xuống Mạnh Trùng!
Tim của Mạnh Trùng đập thình thịch, hắn cảm thấy như thể mình đang ở giữa một vũng bùn nhão, bị đè ép khắp nơi, như thể có một luồng uy áp vô hình đang bao trùm lấy hắn.
Kể cả khi hắn không ngừng kích thích khí huyết, tốc độ vẫn không thể tăng lên được.
Thậm chí sức mạnh của Phong Lôi Kim Cương Quyền cũng như bị đè nén xuống.
Lần tấn công theo sát ngay sau đó của hắn, chính là vì đột ngột như thể đang ở trong vũng bùn nhão vậy, thân thể cứng đờ, tốc độ chậm lại, mới không thể tận dụng chiến thắng để truy kích thêm.
Nhìn Huyết Linh Tử, trái tim của Mạnh Trùng chùng xuống.
Luồng khí nguy hiểm càng lúc càng mãnh liệt.
Ngay từ khi nhìn thấy Huyết Linh Tử, cảm ngộ được luồng khí nguy hiểm mạnh mẽ đó, nên hắn đã tỏ ra yếu thế, muốn nắm lấy cơ hội, thừa thắng truy kích, tiêu diệt đối phương trong một lần, kết quả là tuy đã làm đối phương bị thương, nhưng không tiêu diệt được hắn ta, ngược lại lại thổi bùng cơn thịnh nộ của hắn ta, khiến hắn sử dụng một sức mạnh đặc biệt nào đó.
“Đại Tông Sư ư? Có vẻ không ổn lắm, hơi giống như...”
Trái tim của Mạnh Trùng như muốn vỡ ra.
Luồng uy áp này có chút giống như uy áp của Đại Tông Sư, nhưng lại có vẻ mạnh hơn một chút, và còn có một loại khí thế, giống như kiếm thế của đại sư huynh vậy.
Nhưng vẫn khác với kiếm thế.
Hắn không biết đây là gì, nhưng hắn hiểu rằng, lúc này hắn đang rất nguy hiểm!
Nhìn vào điểm sáng giữa trán Huyết Linh Tử, áp lực này phát ra đúng từ nơi đó, dường như có một con sâu trong điểm sáng đó?
“Tên khốn kiếp, lại ép bổn tọa phải dùng chiêu này, động dụng tàn dư không còn nhiều của bản nguyên!”
Huyết Linh Tử phẫn nộ tột độ.
Hắn đã rất suy nhược rồi, kết quả là không thể làm khác phải sử dụng chút tàn dư bản nguyên này.
Dù đã nuốt chửng tinh hoa huyết nhục của Mạnh Trùng nhưng cũng không bù đắp nổi.
“Chết đi!”
Huyết Linh Tử đâm một nhát đao thẳng vào tim Mạnh Trùng.
Ầm!
Mạnh Trùng đấm một quyền, nhưng căn bản không thể chống đỡ được, mũi đao đâm vào ngực hắn, thời khắc nguy cấp, hắn vội đưa hai tay ra nắm lấy phần sống đao hình răng cưa.
Gầm lên một tiếng, kim quang lóe lên trong nháy mắt, sức mạnh nhục thân cường đại hất văng Huyết Linh Tử đi!
Hự! Hự!
Máu từ ngực chảy ra nhưng Mạnh Trùng lại chẳng buồn để ý, Huyết Linh Tử bị hất văng lại càng tức giận hơn, ánh sáng giữa hai hàng lông mày trở nên mạnh hơn.
Uy áp bao trùm, Mạnh Trùng chỉ cảm thấy như gánh trên lưng một ngọn núi, thân thể lại như lún vào vũng bùn, tốc độ, sức mạnh đều khó mà phát huy được.
Kim chung cũng có vẻ như vỡ tan.
“Bản tọa sẽ nuốt sống ngươi!”
Huyết Linh Tử tức giận, đối phương lại có thể bộc phát ra được sức mạnh nhục thân cường đại trong tình huống đó, hất hắn văng ra.
Ánh sáng giữa hai hàng lông mày lóe lên, uy áp âm u như nhà tù buông xuống.
Hơi thở tử vong cận kề, Mạnh Trùng thở hổn hển, tim đập dữ dội, khoảnh khắc này, hắn như cảm thấy bảo đao đang rung lên.
Bảo đao đang rung lên, đang phẫn nộ, hợp nhất với nhịp tim của hắn, hợp nhất với ý chí của hắn.
Rút đao! Rút đao! Rút đao!
Cảm giác mãnh liệt chưa từng có dâng trào, cơn phẫn nộ như được truyền cho bảo đao, bảo đao bên hông cũng tràn đầy cơn phẫn nộ, muốn ra khỏi vỏ, chém sạch mọi kẻ địch.
“Chết đi!”
Huyết Linh Tử đâm một nhát đao.
Ngay khoảnh khắc này, hắn nhìn thấy Mạnh Trùng nắm chặt cán đao bên hông, tiếp đó, một luồng đao quang bùng lên.
Một luồng đao ý bá tuyệt thiên hạ hung hăng phóng ra, thiên địa như thay đổi màu sắc.
Uy áp trấn áp trên người Mạnh Trùng trong khoảnh khắc này lập tức tan biến.
Mạnh Trùng rút đao, hai mắt hơi khép, tâm hợp đao, đao hợp ý, khoảnh khắc này, thiên địa như chỉ còn mỗi một nhát đao này, một nhát đao bá tuyệt thiên hạ!
Đao hồn thức tỉnh!
Mỗi ngày Mạnh Trùng dùng khí huyết và tâm thần bồi dưỡng bảo đao, đao với tâm cộng hưởng, đao với ý hợp nhất, thời khắc tử sinh nguy nan đã tới, cuối cùng cũng tới lúc rút đao.
Đao xuất ra, đao hồn thức tỉnh, đao ý chấn động khắp bốn phương.
Ánh đao tựa như xé rách thiên địa, bá đạo vô song, chỉ tiến không lùi!
Trên tường thành kinh thành Ngô Quốc, Ngô hoàng cùng những người khác đang quan chiến từ xa, trước mặt chỉ thấy một luồng đao quang duy nhất, cho dù cách xa như vậy nhưng vẫn cảm ngộ được một luồng khí thế bá tuyệt thiên hạ.
Trái tim như thể bị bóp chặt bởi một bàn tay, hô hấp đông cứng, hai mắt mở to, khuôn mặt lộ vẻ kinh hãi.