Lý Huyền suy nghĩ một hồi, vẫn không có manh mối nào cả.
Chỉ có thể tạm thời gác lại, để Tố Linh Tú tự mình lĩnh ngộ.
Đã truyền lại cho cô ấy Đan Y Bảo Điển rồi, với thiên phú của cô ấy, biết đâu có thể nghĩ ra biện pháp.
“Đồ đệ của ngươi là Mạnh Trùng, Đại Nhật Kim Chung Tráo đạt đến viên mãn, ngươi đã được tăng cường thân thể, chân khí được nâng cao.”
Ánh sáng vàng xuất hiện.
Bàn tay vàng phản hồi lại, Mạnh Trùng đã viên mãn cảnh giới khí huyết.
“Nhị đồ đệ, khoảng cách đến cảnh giới Tiên Thiên cũng không còn xa nữa, hẳn là cũng sắp lĩnh ngộ được Đại Nhật Kim Thân rồi nhỉ?”
Trong lòng Lý Huyền phấn khích nghĩ.
Hắn ta cũng biết rằng, Mạnh Trùng dự định dưỡng đao thành công, sau khi đao hồn thức tỉnh thì mới đột phá đến cảnh giới Tiên Thiên.
“Nếu như dưỡng đao thành công trong thời gian dài, không thể để hắn luôn mãi mắc kẹt ở cảnh giới khí huyết, hay là sớm đột phá đến cảnh giới Tiên Thiên, có lẽ đến cảnh giới Tiên Thiên, hắn sẽ dễ dưỡng đao thành công, thức tỉnh đao hồn hơn thì sao nhỉ?”
Trong lòng Lý Huyền nghĩ.
Mạnh Trùng vẫn chưa lĩnh ngộ thấu đáo Đại Nhật Kim Thân, khoảng cách để đột phá đến cảnh giới Tiên Thiên vẫn còn một đoạn, chỉ có đợi đến khi Mạnh Trùng lĩnh ngộ thấu đáo Đại Nhật Kim Thân.
Nếu như vẫn không thể dưỡng đao thành công, thức tỉnh đao hồn, Lý Huyền sẽ để Mạnh Trùng đột phá đến cảnh giới Tiên Thiên trước.
Sau khi Mạnh Trùng đột phá, trong lòng vô cùng phấn khích, hắn ta có cảm giác, dưỡng đao cũng sắp hoàn thành rồi, đến lúc đó đao hồn thức tỉnh, lại lĩnh ngộ thấu đáo Đại Nhật Kim Thân là có thể đột phá.
Thạch Nhị đi tới.
“Thạch Nhị, có chuyện gì vậy?”
Mạnh Trùng lên tiếng hỏi.
Thạch Nhị đích thân đến tìm hắn ta, chắc chắn là có chuyện gì đó.
“Là như vậy, Thiên Mẫu Giáo truyền đến một tin tức, Ngô hoàng của Ngô Quốc muốn tìm ngươi, dường như có chuyện gì đó cần ngươi đến giúp đỡ, có vẻ như đã gặp phải cường địch.”
Thạch Nhị nói lại tin tức của Thiên Mẫu Giáo với Mạnh Trùng.
Đây vốn là một chuyện nhỏ, Thiên Mẫu Giáo cũng chỉ truyền đạt lại tin tức đến Vân Sơn huyện mà thôi, không có ý muốn giúp Ngô hoàng tìm Mạnh Trùng.
Đương nhiên, tin tức về một võ giả mạnh mẽ trong lời nói của Ngô hoàng cũng bị bỏ qua, được truyền thành Ngô hoàng đã gặp phải cường địch.
Sau khi nghe được tin tức này, Thạch Nhị suy nghĩ một hồi, vẫn quyết định báo cho Mạnh Trùng biết một tiếng, dù sao thì Ngô hoàng này, có thể nói là khi đó cũng đã giúp Mạnh Trùng báo thù.
“Ồ, Ngô hoàng gặp phải cường địch ư?”
Mày Mạnh Trùng nhướng lên, nói: “Thôi được rồi, ta sẽ đi một chuyến, dù sao thì lão già Ngô hoàng cũng đã giúp ta báo thù rồi, ta giúp hắn ta giải quyết cường địch, coi như không còn nợ nần gì nhau vậy.”
“Vậy thì ngươi phải nhanh một chút, nếu chậm trễ, có khi Ngô hoàng sẽ bị giết mất.”
Thạch Nhị nhắc nhở.
“Yên tâm đi, nếu như sau khi ta đi tới thì hắn ta đã chết rồi, ta giúp hắn ta báo thù là được, ngươi về nói với sư phụ một tiếng, cứ bảo rằng ta đến kinh thành Ngô Quốc một chuyến.”
Mạnh Trùng vội vàng nói.
“Được rồi!”
Thạch Nhị quay người rời đi.
Đối thủ mà Ngô hoàng gặp phải, đối với Mạnh Trùng mà nói, có thể véo chết trong nháy mắt, vì vậy Thạch Nhị cũng không quá để tâm đến chuyện này.
Dù sao thì, Biên Hoang không có võ giả, nói gì đến Mạnh Trùng, hắn ta cũng có thể ngang nhiên đi khắp nơi.
Mạnh Trùng cũng nghĩ như vậy, trực tiếp lên đường đến kinh thành Ngô Quốc, lần này hắn ta không cưỡi ngựa mà thi triển thân pháp Nộ Lôi Hoành Không, thẳng tiến đến kinh thành Ngô Quốc.
Kinh thành Ngô Quốc!
Những kẻ quyền quý giàu sang e dè, thậm chí có không ít người ngồi co ro trong hầm, không dám lộ mặt ra ngoài, sợ mình xui xẻo trở thành mục tiêu bị vị Ngô tiền bối hung tàn kia nhắm tới.
Trải qua vài ngày, người chết đã lên tới mấy chục.
Tất cả đều trở thành “thức ăn dâng lên miệng”, bị Ngô tiền bối hút cạn tinh huyết mà bỏ mạng.
Trong số này, mấy gã công tử ăn chơi trác táng trở thành huyết thực, chết thật thê thảm.
Còn với thứ dân ở kinh thành Ngô Quốc lại không ngớt lời khen ngợi, bọn sâu mọt nhởn nhơ làm hại dân lành này rốt cuộc đã phải nhận báo ứng, vui lắm ấy chứ.
Quan trọng là họ không trở thành huyết thực.
Toàn bộ kinh thành Ngô Quốc hầu như không còn thấy quan lại quý tộc, không còn thấy công tử ăn chơi ngang ngược, tất cả đều đã trốn cả rồi, với bách tính trong kinh thành thì đúng là ngày lành tháng tốt.
Họ nở nụ cười trên môi, bày sạp buôn bán, không sợ bị cướp bóc hay bị đập phá.
Huyết Linh Tử chỉ nuốt chửng quan lại quý tộc, tất nhiên không phải là diệt trừ cái ác, nâng đỡ những người dân thường.
Mà là đơn giản vì quan lại quý tộc bụng phệ, trắng trẻo mũm mĩm, ăn ngon ngủ kỹ, máu thịt tinh túy dinh dưỡng và sạch hơn mà thôi.
Những kẻ bần cùng, nhếch nhác thì chỉ nhìn thôi cũng đã mất hết cả hứng rồi!
“Ngô hoàng à, tính nhẫn nại của bổn tọa có hạn thôi, đợi thêm vài ngày, nếu như không thấy Mạnh Trùng thì ngươi biết đấy, bổn toạ vẫn luôn tìm kiếm thực phẩm hợp khẩu vị.”