“Ha ha ha, trời không diệt Huyết Linh Tử ta, vùng đất hoang vu thế mà lại có người có thân thể cường tráng như vậy?”
Huyết Linh Tử cười ha hả.
“Tên thiếu niên gánh ngựa đó, thân thể thật mạnh mẽ, nếu có thể nuốt máu xương của hắn, thân thể già nua này cũng có thể trẻ lại, thiên phú cũng được tăng lên nữa.
“Chỉ cần quay về Nội Vực, bế quan một thời gian, nhất định có thể khôi phục tu vi như xưa.”
Huyết Linh Tử vô cùng phấn khích, ở góc hang, đào ra được một thanh đao có màu nâu nhạt, lưỡi đao có răng cưa.
“Thanh bảo đao này của ta, cũng đã ảm đạm vô quang rồi, đã trải qua bao nhiêu năm tháng rồi nhỉ?”
Huyết Linh Tử thở dài một tiếng.
Cầm đao chém vỡ hòn đá cản lối vào hang, đi vào khe núi, trong khe núi vang vọng giọng nói phấn khích: “Thiếu niên gánh ngựa, ngươi chính là nền tảng giúp Huyết Linh Tử ta có thể Đông Sơn tái khởi, chỉ cần nuốt ngươi… chết tiệt, tên khốn này, già quá nên ý thức lẫn lộn, không thể nhớ hết trí nhớ của hắn…
“Tên thiếu niên gánh ngựa tên gì, ở đâu?
“Sau khi ra ngoài, đến Ngô Quốc, ta là danh sĩ giang hồ, chỉ cần đi tìm người hỏi thăm là biết.
“Ha ha ha, các ngươi hãy chờ đấy, ta Huyết Linh Tử, nhất định sẽ khiến các ngươi phải sống trong sợ hãi một lần nữa!”
Huyết Linh Tử đi ra khỏi thượng cổ chết chóc, hướng về nơi phía ngoài dãy núi mênh mông, trên đường gặp một người giang hồ Ngô Quốc vào núi tìm kiếm cao nhân.
“Ngô tiền bối!”
Người giang hồ này vừa nhìn thấy hắn , vội vàng chào.
“Kê kê…… tên khốn này, còn rất nổi tiếng nữa.”
Huyết Linh Tử cười gằn.
Vài người kia vừa chào xong thì sững người, chỉ cảm thấy Ngô tiền bối dường như hơi khác thường.
“Tới đây làm thức ăn cho ta đi nào.”
Huyết Linh Tử vung đao răng cưa lên, trong nháy mắt, giết chết mấy người giang hồ này, một luồng sức mạnh lạnh lẽo nuốt chửng tinh hoa trong máu của những người giang hồ.
“Phốc phốc... khó ăn quá, không ăn nữa, vẫn nên ăn thiếu niên gánh ngựa thì hơn.”
Huyết Linh Tử phốc phốc nhổ một ngụm nước bọt.
Tiếp tục đi về phía trước, “Ta và Huyết Hồn Trùng đã dung hợp với nhau, nuốt thiếu niên gánh ngựa xong, phải tìm cách tách ra nếu trạng thái chỉ là một con cổ, chiếm cứ thân xác này mà thôi.”
Lại gặp thêm mấy người giang hồ, hắn ta nắm lấy một người, lạnh lùng hỏi: “Biết thiếu niên gánh ngựa hiện đang ở đâu không? Tên là gì?”
Vài người giang hồ đó sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt sợ hãi, Ngô tiền bối này như thể - đổi thành một người khác rồi vậy.
“Hắn, hắn tên là Mạnh Trùng, chúng ta không biết hắn ở đâu.”
“Mạnh Trùng?”
Huyết Linh Tử ghi nhớ cái tên này, sau đó vung đao lên, hét: “Không biết hắn ở đâu thì đi chết đi!”
Tại kinh thành Ngô Quốc, sau khi Mạnh Trùng rời đi, một lần nữa lại chấn động cả kinh thành, bá quan văn võ đều run sợ, sắc mặt của Ngô Hoàng trắng bệch.
Một bậc tiền bối nổi danh lừng lẫy trong giang hồ như Ngô tiền bối vậy mà một mình xông vào hoàng cung, một đao chém xuống tạo thành một khe nứt dài chia cắt cả cung điện.
Khiến cho bá quan văn võ cùng Ngô Hoàng run sợ.
Cấm vệ quân ai nấy đều run rẩy, không một ai dám xông lên.
Ngay cả người đồ đệ của Ngô tiền bối này, lúc này cũng trốn thật xa, hắn ta phát hiện sư phụ mình hình như hơi khác thường!
Trên triều đình, Huyết Linh Tử bóp chết một đại thần ngay khi vừa thấy hắn ta, rồi ngồi lên ngai vàng, cây răng cưa để sang một bên chân, Ngô Hoàng sắc mặt trắng bệch đứng trước các đại thần.
Ngô tiền bối này hung dữ hơn Mạnh Trùng nhiều, bất cứ lúc nào cũng có thể giết người.
“Ngươi chính là hoàng đế Ngô Quốc ư?”
Huyết Linh Tử cúi đầu nhìn Ngô Hoàng hỏi.
“Đúng, đúng vậy, Ngô tiền bối có gì phân phó?”
Ngô Hoàng run rẩy trả lời.
Trong lòng vô cùng uất ức, đường đường một quốc chủ, giờ phút này giống như một tên gia nô, chờ đợi sự sai khiến của chủ thượng!
“Tìm một người, hắn tên là Mạnh Trùng, ta muốn ngươi mang hắn đến đây!”
Huyết Linh Tử nhe răng nói.
Ngô Hoàng trong lòng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói: “Không vấn đề gì, ta sẽ lập tức cử người đi tìm, tên Mạnh Trùng này chẳng coi ai ra gì, ta sớm đã không ưa hắn rồi.”
“Ngô tiền bối người cứ chờ vài ngày, hắn sẽ sớm đến kinh thành Ngô Quốc thôi.”
Huyết Linh Tử đứng dậy, “Tốt lắm, bổn tọa chờ tin tức của ngươi, nếu không thể mang hắn đến, các ngươi… đều sẽ biến thành thức ăn cho bổn tọa!”
“Mặc dù mùi vị có hơi kém, nhưng vẫn tốt hơn là không có!”
Huyết Linh Tử vừa nói vừa đi ngang qua Ngô Hoàng, thuận tay bóp chết thêm một viên đại thần xấu số, rồi nghênh ngang bỏ đi.
Ngô Hoàng cả người đều suy sụp, ngồi phịch xuống đất, các đại thần còn lại cũng chẳng khá hơn là bao.
Ngày trước cao cao tại thượng, từ sau chuyện của Mạnh Trùng xảy ra, mọi thứ dường như đã thay đổi, hôm nay thì còn tệ hại hơn nữa, may mà giữ được cái mạng nhỏ.
Bá quan văn võ đều cảm thấy vô cùng uất ức.
Trước tuyệt đối thực lực, thì cái gọi là quyền thế chẳng khác nào việc trứng chọi đá!
“Bãi triều!”
Tổng quản thái giám vội vàng cho các đại thần rời đi.
Nâng Ngô Hoàng dậy, “Bệ hạ, phải làm sao đây?”
“Tìm Mạnh Trùng, thông báo cho Mạnh Trùng, nói là trẫm có chuyện cầu xin, bảo hắn đến kinh thành một chuyến!”