Tố Linh Tú vỗ nắp lò đan, nghe “bùm” một tiếng, nắp lò bật lên, cô vỗ nhẹ lò đan, đổ nghiêng miệng lò, ba viên đan dược rơi xuống.
Mạnh Trùng đưa tay ra đỡ.
Tất cả mọi người đều đổ dồn mắt về tay Mạnh Trùng.
Ba viên thuốc đen đen, không được tròn trịa mà lại khấp khểnh như ba cục u nhỏ nằm im lặng trên tay.
“Thất bại rồi!”
Tố Linh Tú chán nản nói.
“Sư muội, lần đầu tiên luyện đan, có thể thành hình đã rất tốt rồi, luyện thêm nhiều lần nữa, đúc kết được thủ pháp và kinh nghiệm, tin tưởng rằng sớm có thể thành công thôi.”
Hứa Viêm an ủi.
“Đúng vậy, lần đầu luyện đan mà thất bại là chuyện bình thường.”
Mạnh Trùng cũng gật đầu nói.
Tố Linh Tú cầm lấy một viên đan dược, tuy là luyện đan thất bại nhưng không thể nói là hoàn toàn thất bại, loại đan dược này vẫn có tác dụng.
Nguyên liệu luyện đan không hề rẻ, không thể lãng phí.
Vì vậy, cô đưa ba cục thuốc cho Thạch Nhị, nói: “Thạch Nhị, ngươi tu luyện gặp phải bình cảnh rồi, ba viên đan dược này ngươi ăn đi, giúp ngươi đột phá bình cảnh!”
Cho nên, tại sao lại phải luyện Khí Huyết Đan, lý do chính là như vậy.
Luận đan thất bại thì nếu không phải hỏng hoàn toàn thì vẫn có thể cho Thạch Nhị ăn, sẽ không để bị lãng phí hoàn toàn.
Thạch Nhị ngây người, nhìn vào viên thuốc trong tay, viên thuốc đen thui, lồi lõm không bằng phẳng, trông giống cục u nhỏ, hắn ta nuốt nước bọt, cái này có thể ăn được sao?
“Viên thuốc này thất bại rồi, không thể ăn được mà?”
“Đan dược thất bại cũng là đan dược, sẽ không có độc, chỉ là dược lực kém hơn chút thôi, đừng lãng phí, mau ăn đi, để ta xem thử hiệu quả thuốc thế nào.”
Tố Linh Tú thúc giục.
“Cái này... cái này...”
Thạch Nhị nước mắt lưng tròng, đồ này thật sự không có độc sao?
“Nhìn cái vẻ ẻo lả như đàn bà ấy, đây là đan dược, cho dù thất bại cũng không có độc, tốt hơn nhiều so với mấy viên thuốc kia, chẳng lẽ ngươi không tin lời sư muội sao?”
Mạnh Trùng nắm lấy tay Thạch Nhị, nhét viên đan dược vào miệng hắn ta.
Thạch Nhị khóc không ra nước mắt, đứng nói chẳng đau lưng, đằng nào thì thuốc này cũng chẳng phải ngươi ăn, cho nên không sao chứ gì?
Tố Linh Tú trừng mắt nhìn chằm chằm hắn ta.
Hứa Viêm, Mạnh Trùng, Chu Anh ba người cũng không rời mắt.
“Thế nào, có cảm giác gì không?”
Tố Linh Tú hỏi.
“Có vẻ hơi nóng một chút.”
Thạch Nhị chỉ cảm thấy, đan dược đi vào bụng, một cảm giác ấm áp hiện ra.
“Nhanh, tu luyện đi, nói không chừng có thể đột phá bình cảnh đấy.”
Tố Linh Tú thúc giục.
Thạch Nhị tinh thần chấn động, nói: “Được!”
Vội vàng bắt đầu tu luyện.
Theo quá trình tu luyện, hắn ta chỉ cảm thấy dường như có một luồng khí huyết tuôn trào, toàn thân nóng ran, bình cảnh vốn không thể phá vỡ thì lúc này dường như được nới lỏng.
Thạch Nhị vui mừng không thôi, tuy rằng viên đan dược luyện hỏng nhưng vẫn có hiệu quả.
Chẳng lẽ mình, sắp đột phá cảnh giới Khí Huyết rồi sao?
Lý Huyền vẫn luôn chú ý, lúc này trong lòng động đậy, “Thạch Nhị sắp đột phá rồi, viên thuốc này tuy không thành công nhưng vẫn có một số tác dụng, giúp Thạch Nhị đột phá bình cảnh.”
Quả nhiên, trên người Thạch Nhị bắt đầu xuất hiện tiếng ầm ầm ở gân cốt, từng luồng khí huyết tỏa ra từ người hắn ta.
Tiếng gân cốt ầm ầm ngày càng lớn, khí huyết ngày càng nồng nặc.
Tố Linh Tú và mấy người khác lui ra xa một khoảng.
Chu Anh mặt đầy chấn động, đây chính là cảnh giới Khí Huyết sao?
Rất mạnh!
Thạch Nhị vừa nhập môn thực lực đã vượt xa so với mình.
Đó chính là khí huyết như cương ư?
“Võ giả tam phẩm, không, còn mạnh hơn cả võ giả tam phẩm bình thường một chút.”
Lúc này, trong lòng Chu Anh chấn động.
Cô ấy muốn chuyển sang tu luyện võ đạo, ở Biên Hoang cô ấy không thể tiếp tục tu luyện đột phá được nữa.
Hơn nữa, hiển nhiên là võ đạo do tiền bối truyền lại còn mạnh hơn so với võ đạo ở nội vực.
Chỉ là, cô ấy đã tu luyện võ đạo tứ phẩm, căn cơ cơ bản hầu như đã cố định, nếu muốn chuyển sang tu luyện võ đạo khác thì cũng rất khó.
Ầm ầm!
Thạch Nhị xương cốt ầm ầm lôi minh, khí huyết như cương, một luồng khí huyết bùng nổ ầm ầm, bao phủ lấy toàn thân hắn ta.
Lúc này, hắn ta vô cùng kích động, cuối cùng cũng đã nhập môn võ đạo rồi!
Đan dược quả thật thần kỳ, cho dù là đan dược chưa thành công thì vẫn có thể phát huy được tác dụng mạnh mẽ như vậy!
Khi Thạch Nhị nhập môn võ đạo, đột phá tới cảnh giới khí huyết, Hứa Viêm liền ra vẻ kinh ngạc hỏi: “Sao mà yếu vậy?”
Tiếng thân thể và xương cốt nổ vang như sấm kém xa so với hồi trước của hắn.
Khí huyết như cương cũng tỏ vẻ rất yếu đuối.
Mạnh Trùng cũng có suy nghĩ như vậy.
Nhưng Tố Linh Tú lại vô cùng kinh ngạc, đây chính là kinh mạch như lôi cương, khí huyết như cương, đúng là phi phàm thật, nhìn là đã thấy oai vệ rồi.
So với võ đạo nội vực, nó uy vũ hơn nhiều.
Sau khi Thạch Nhị đột phá, Lý Huyền liền thấy ánh kim quang hiện lên.
“Thạch Nhị là tay sai của ngươi, luyện tập võ đạo nhập môn do ngươi sáng tạo, chân khí của ngươi đã tăng lên một chút.”