Toàn bộ đầu tóc, khuôn mặt đều dính đầy bùn đất.
Điều khiến hắn sợ hãi hơn chính là, do ảnh hưởng của thuốc nên hắn cảm thấy toàn thân như đang bị thiêu đốt vậy.
Hắn vội vàng nằm sấp xuống, nôn sạch đống bùn đất trong miệng ra, rồi mới bắt đầu kêu cứu: “Cứu ta với, mau đến cứu ta với, Vương giáo đầu...”
“Cứu hả, kêu to lên, cho dù ngươi có gào vỡ cổ họng thì cũng chẳng ai cứu ngươi đâu!”
Trên miệng hố, thiếu nữ vừa tiếp tục đổ đất xuống vừa cười khúc khích nói.
Trong lòng Trịnh viên ngoại như đang chìm xuống, lời lẽ này giống như chính hắn… đã từng nói với đám thiên kim giai nhân kia vậy? Sao mà bây giờ lại đến lượt hắn rồi?
“Thiên Mẫu tha mạng, Thiên Mẫu tha mạng, ta nguyện hối cải, ta xin sám hối, ta nguyện dốc sạch gia sản để chuộc tội… Thiên Mẫu từ bi, ta thề, ta thật sự đã hối cải rồi, ta sẽ không làm điều ác nữa đâu!”
Trịnh viên ngoại quỳ xuống hố, nước mắt nước mũi giàn dụa, thề rằng sẽ thành tâm sám hối, không bao giờ làm điều ác nữa.
“Ngươi thực sự không làm điều ác nữa sao?”
Thiếu nữ dường như mềm lòng nên hỏi.
“Vâng, xin Thiên Mẫu ban ơn, ta thề sẽ không làm điều ác nữa.”
“Được rồi, vậy thì ta tin ngươi!”
Trịnh viên ngoại vô cùng vui mừng: “Tạ ơn Thiên Mẫu từ bi!”
Ngay sau đó, hắn cảm thấy mọi chuyện không ổn, sao vẫn còn đất liên tục đổ xuống vậy?
“Thiên Mẫu? Ta đã không làm điều ác nữa rồi, kéo ta lên đi?”
Trịnh viên ngoại ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt đầy hy vọng nhìn cô gái.
Cô gái vẫn đang hăng hái lấp đất, trông rất vui vẻ, miệng nói: “Biết rồi mà, ngoan ngoãn ở dưới đó đi, chẳng mấy chốc là ngươi sẽ chẳng bao giờ làm điều ác nữa.
“Ừm, người mà Thiên Mẫu ta chôn xuống thì chưa từng bao giờ làm điều ác nữa, chỉ cần chôn người xuống thì họ sẽ không bao giờ làm điều ác nữa!”
Trên cái hố to, thiếu nữ phấn khích lấp đất xuống hố. Bên dưới hố to, Trịnh viên ngoại kinh hãi chết khiếp.
Chôn vùi một người thì họ sẽ không thể làm điều ác nữa ư?
Tên này muốn chôn sống lão ta à!
Hắn cũng loáng thoáng nghe kể, Thiên Mẫu Giáo có vị Thiên Mẫu, những tên gian ác cô ta đã khuyên can sẽ không bao giờ làm điều ác nữa.
Thì ra là cách khuyên như thế này ư?
“Thiên Mẫu tha mạng cho ta đi, ta thật sự không làm điều ác nữa, ta thề!”
“Người phải tin ta, ta nguyện... nguyện tự cung để minh chứng, tuyệt đối không làm điều ác nữa!”
Trịnh viên ngoại vừa nói vừa hạ quyết tâm.
Không có gì quan trọng hơn mạng sống.
Dù có trở thành thái giám thì vẫn tốt hơn là chết đúng chứ!
Thiếu nữ kinh ngạc, cô đã chôn nhiều người như vậy, Trịnh viên ngoại là người đầu tiên, người nguyện hạ quyết tâm như vậy, vậy mà lại tự cung để tỏ rõ chí hướng!
“Thật chứ?”
Thôi lấp đất đi!
“Thật!” Trịnh viên ngoại nghiến răng đáp.
“Được, Bản Thiên Mẫu tin ngươi một lần!”
Thiếu nữ suy nghĩ một lúc, cắn răng nói.
Tiếp đó, cô quay người, nói: “Ngươi làm nhanh lên đi!”
Môi Trịnh viên ngoại run rẩy, mặt cắt không còn hột máu, trán toát mồ hôi lạnh, nhưng để giữ mạng thì đành phải chịu.
Hắn hơi hối hận trong lòng.
Biết vậy thì thề cắt ngón tay là xong rồi!
“Ta... ta không mang theo dao!”
“Chu Di, đưa cho hắn đi.”
Thiếu nữ cất giọng.
Người phụ nữ cao to vạm vỡ ném một con dao găm xuống dưới.
“Ngươi làm nhanh một chút, nhớ là đừng để máu phun ra ngoài, dùng quần bịt chặt lại, nếu không mất máu quá nhiều thì sẽ không cứu được ngươi đâu!”
Thiếu nữ vừa nói vừa nhắc nhở Trịnh viên ngoại.
Trịnh viên ngoại gần như muốn khóc thét lên, trong lòng thầm chửi, ngươi thật là từ bi quá đi mất!
Tay cầm con dao găm run rẩy, đột nhiên hắn phát hiện, do mình đã uống thuốc nên máu đang dồn lại, nếu đâm một nhát dao này xuống...
Hắn hơi không dám tưởng tượng!
“Mau lên!”
Chu Di ậm ờ nói.
“Sắp rồi, sắp rồi!”
Trịnh viên ngoại run rẩy, tay đưa vào trong quần, con dao găm băng giá áp vào đó, nhưng hắn vẫn không nỡ ra tay, hắn định van xin cho được dùng tay thay thế.
Nhưng Chu Di lại đá một cước, một viên đá bắn ra, bắn trúng cùi chỏ hắn ta.
“Phụt” một tiếng!
“Á á á...”
Trịnh viên ngoại rú lên thảm thiết, tay rút từ trong quần ra, nắm chặt một thứ gì đó...
Nghe tiếng kêu thảm thiết, thiếu nữ phấn khích reo lên: “Chu Di, ném thứ đó của hắn ta ra ngoài cho chó ăn đi, ta nghe nói, chết không còn gốc rễ sẽ trở thành quỷ què, đây chính là tự hắn ta muốn què quặt đấy.”
Chu Di vung tay, một sợi tơ bay ra, cuốn lấy thứ trong tay Trịnh viên ngoại, quăng tay ném ra ngoài cửa sổ.
Sự thay đổi đột ngột khiến Trịnh viên ngoại quên cả kêu khóc.
“Á á á, ngươi chết không được tử tế, ngươi lừa ta...”
Một lúc sau, Trịnh viên ngoại đau đớn la mắng.
Thiếu nữ vung vẩy xẻng, lấp đất xuống hố với tốc độ nhanh như bay, nhìn bộ dạng thành thạo của cô thì rõ ràng là đã làm không biết bao nhiêu lần rồi.
Bùn đất bắn vào mặt, miệng Trịnh viên ngoại, che kín miệng hắn ta.
Tuy nhiên, có thể rõ ràng nhìn thấy máu nhuộm đỏ bùn đất đã ném xuống.