Anh ta không giấu được vẻ kinh diễm, giọng nói cũng mang theo chút vội vàng, nắm lấy tay Nam Tương, dịu dàng nói:
“Nam Tương, đồng ý với anh được không? Chúng ta—”
Nam Tương lập tức rút tay về.
Lục Vệ Đông vội vàng xin lỗi:
“Nam Tương, xin lỗi, là do anh quá đường đột. Vì anh thực sự quá thích em, anh sẽ cho em tất cả những gì em muốn, cả đời này yêu em, cưng chiều em, ở bên em, cùng anh—”
“Xin lỗi, tôi không thể cùng anh bỏ trốn.”
Cuối cùng cũng không còn bị cố truyện của 《Những Ngày Tốt Đẹp Thập Niên 80》trói buộc nữa, Nam Tương đã thể nói ra tiếng lòng của chính mình, cảm giác này thực sự quá tuyệt vời.
Lục Vệ Đông sững người.
Nam Tương đứng dậy.
Lục Vệ Đông chợt bừng tỉnh, vội vàng giữ lấy cánh tay cô:
“Nam Tương, em sao vậy? Có phải anh làm gì sai không? Em nói đi, anh sẽ sửa đổi.”
Nam Tương hất tay hắn ra, nghiêm giọng nói:
“Lục Vệ Đông, cuộc sống rất đẹp, đừng lãng phí thời gian vào những chuyện sai lầm nữa. Chúng ta chấm dứt tại đây, tôi đi đây.”
Lục Vệ Đông kinh ngạc hỏi:
“Nam Tương, em đi đâu?”
Nam Tương kiên định trả lời:
“Về nhà.”
Lục Vệ Đông không thể tin nổi:
“Em về nhà—”
Nam Tương dứt khoát nói:
“Tôi về nhà chăm sóc con tôi!”
Đúng vậy.
Chăm sóc con cái.
Hai đứa con của cô, Bì Bì và Đường Đường, chúng là do cô mang đến thế giới này, nhưng cô chưa từng thực sự làm tròn trách nhiệm của một người mẹ, khiến chúng phải chịu kết cục thê thảm như vậy.
May mắn thay.
May mắn là bây giờ cô đã thoát khỏi sự trói buộc của 《Những Ngày Tốt Đẹp Thập Niên 80》, bi kịch vẫn chưa xảy ra.
Mọi thứ vẫn còn kịp.
Cô phải yêu thương chúng thật tốt.
Cô không thể đợi thêm một giây nào nữa, lập tức chạy đi.
Cô chạy ra khỏi khách sạn Giải Phóng, rời khỏi thị trấn nhỏ, chạy thẳng về thôn Thủy Loan.
Trong đầu cô liên tục hiện lên tình tiết trong sách:
Theo nội dung của 《Những Ngày Tốt Đẹp Thập Niên 80》, đêm qua cô đã rời khỏi thôn Thủy Loan, nghỉ lại một đêm ở nhà khách trong thị trấn, sáng nay gặp mặt Lục Vệ Đông, sau đó cùng hắn bỏ trốn.
Tới tận khi chết, cô vẫn chưa gặp lại Bì Bì và Đường Đường.
Cô không biết bây giờ Bì Bì và Đường Đường thế nào rồi.
Cô lo lắng đến không chịu nổi, càng nghĩ càng muốn chạy nhanh hơn. Một hơi chạy suốt mười lăm phút, cảm giác như ngũ tạng lục phủ đều bị xáo trộn, vậy mà cô vẫn không dừng lại.
Mồ hôi nhễ nhại, cô lao vào thôn Thủy Loan, không để tâm đến những ánh mắt ghét bỏ từ các thôn dân, ánh mắt cô chỉ tập trung vào cái sân rào thấp phía trước.
Bên trong sân có bốn gian nhà tranh. Ba gian nhà xếp thẳng hàng quay mặt về phía cổng sân gồm nhà Đông, phòng chính và nhà Tây, còn một gian khác nằm vuông góc với cổng sân, đó là nhà bếp.
Đó chính là nhà của cô.
Sắp về đến nhà rồi.
Sắp về đến nhà rồi.
Tim cô đập thình thịch không ngừng.
Cô lao đến trước cổng, chậm rãi dừng lại, rồi vội vã bước vào sân. Cô không nhìn thấy Bì Bì và Đường Đường đâu, thay vào đó, đập vào mắt cô là cảnh tượng lộn xộn: chổi rơm vứt lung tung, sọt tre lăn lóc, phân gà bừa bãi khắp sân.
Đúng vậy.
Theo như nội dung trong 《Những Ngày Tốt Đẹp Thập Niên 80》, Nam Tương không chỉ độc ác mà còn lười biếng, nên cả căn nhà bẩn thỉu không thể tả. Nhưng lúc này cô không quan tâm đến điều đó.
Đột nhiên, cô nghe thấy tiếng sột soạt khe khẽ.
Nhất định là Bì Bì và Đường Đường!
Cô lập tức bước nhanh về phía nhà bếp.
Cuối cùng, cô cũng nhìn thấy hai đứa con của mình.
Hai đứa trẻ mặc bộ quần áo rách rưới, xộc xệch, tóc tai bù xù. Chúng đang ngồi xổm trước một cây cải thảo héo úa.