Loại cảnh tượng này... cho dù đã cố gắng trấn an trong lòng bao nhiêu, cho dù đã từng nhìn thấy, vẫn không có ai có thể chịu nổi.
"Các em nhìn cho kỹ đi!" Từ nãy đến giờ Khang An Như vẫn luôn im lặng đã quay đầu lại mang vẻ mặt trống rỗng nhìn đám học sinh phía dưới "Đây là bài học xương máu. Là học sinh nông học, nhất định phải đề phòng tất cả thực vật, cho dù chỉ là một cái lá được ngâm trong nước."
"Nếu coi thường nó, cuối cùng thứ mất đi sẽ là mạng của các em."
Trong đoạn video giám sát, nam sinh uống nước đã chết trong trạng thái vô cùng xấu xí, Nguy Lệ và Triệu Ly Nùng ngồi gần đấy nhất may mà phản ứng nhanh, lật ngược bàn ăn để cản lại một chút tranh thủ cơ hội trốn thoát, hai người khác vì không phản ứng kịp cho nên đã chết.
Mãi đến khi cảnh vệ xuất hiện hạ gục bạc hà biến dị thì đoạn video mới kết thúc.
Khi màn hình chiếu tối lại và tắt đi mọi người mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.
"Lần này có học sinh phản ứng rất nhanh đã tự cứu lấy mạng của mình." Khang An Như một lần nữa đứng trên bục giảng, dù cô không nhìn Triệu Ly Nùng nhưng có không ít học sinh ở dưới lén lén nhìn Triệu Ly Nùng.
Trong video giám sát, Triệu Ly Nùng phản ứng rất nhanh, ngay khi chiếc cốc của nam sinh phát nổ, cô đã đứng dậy, khi những chiếc lá bạc hà đâm xuyên qua hộp sọ của chàng trai, Triệu Ly Nùng đã vươn tay tóm lấy Nguy Lệ đang ngồi đối diện và kéo cô ấy qua.
Mà lúc này Nguy Lệ còn chưa kịp quay đầu lại.
Chỉ trong vài giấy như thế, cô đã kéo Nguy Lệ qua đồng thời lật đổ bàn ăn.
"Trong các em, dường như không có ai có thể trở thành cán bộ nông nghiệp." Khang An Như tàn nhẫn định nghĩa các học sinh phía dưới, nhưng không ai phản bác "Căn cứ nông học số chín không phải là một tổ chức từ thiện, các em đã ghi danh vào đây thì phải biết nơi đây như thế nào."
"Không có tiền thì không thể mua hạt giống, không thể có được sự bảo vệ của cảnh vệ. Dù sao thì việc các em đến đây cũng là một loại thí nghiệm khác của căn cứ trung tâm."
"Từ căn cứ trung tâm đến căn cứ nông học số chín, các em ... chẳng qua là đang đi từ địa ngục này đến địa ngục khác mà thôi.." Khang an như gằn từng chữ một "Nếu như vận mệnh của các em tốt, trải qua được 4 năm yên bình cũng có thể làm một nhân viên nông nghiệp,sau này cũng đủ ăn. Còn nếu không tốt ... thậm chí chẳng được toàn thây ở căn cứ này."
Bên trong lớp học vô cùng im ắng.
Có rất nhiều người trong lớp C đã đăng ký vào căn cứ nông học số chín khi họ không có nơi nào để đi.
Khoảng thời gian này quá thoải mái, ngày ba bữa không cần lo lắng, cũng không thấy lại biến dị thực vật, rất nhiều người suýt chút nữa quên mất mình đang ở trong hoàn cảnh gì.
"Cho dù có tiền, có được sự bảo vệ của cảnh vệ, cũng không có gì có thể đảm bảo sẽ không có chuyện gì xảy ra, thực vật biến dị khó có thể đề phòng." Khang AN Như nói ra những lời khó nghe mới lần nữa kéo lại vấn đề cũ: "Chỉ có từng giờ từng khắc cảnh giác mới có thể tự cứu mạng của chính mình. Tiếp theo còn vài video nữa về thực vật biến dị, các em tập trung quan sát sự biến hóa của chúng, tương lai nếu gặp phải cũng có thể phản ứng kịp mà trốn thoát."
Trên màn hình chiếu không có video nào không máu me, mỗi một video đều là một vụ tai nạn điển hình.
m thanh nôn mửa trong lớp học không ngừng phát ra, sau khi tan học, Triệu Ly Nùng mới bừng tỉnh, ánh mắt dường như vẫn còn lưu lại màu máu ở đoạn video giám sát.
Khang An Như ít khi thấy có ai ở lại sau khi tan lớp, cô chỉ vào Triệu Ly Nùng: "Em đến đây với cô."
Hà Nguyệt Sinh ở bên cạnh lo lắng nhìn Triệu Ly Nùng: "Tôi sẽ đợi cô ở đây. "
"Không cần đâu, anh đi về trước đi." Triệu Ly Nùng kéo ghế ra đứng lên: "Sẵn tiện anh báo với Đông Đông một tiếng."
"Được rồi."
...