Nguy Lệ cúi đầu nhìn bát cháo thơm ngào ngạt, dùng sức nắm chặt cái thìa, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cháu còn chưa kịp ăn miếng nào đâu.
Triệu Ly Nùng thấy thế, liền duỗi tay đặt cháo lên tủ đầu giường: “Học tỷ, chờ chị…… khỏe lại ăn.
Bác sĩ buồn bực liếc mắt nhìn Nguy Lệ: “Chú phân phó người tới gỡ nốt phần thạch cao còn dư cho cháu để cháu xuất viện sớm một chút, cháu đếm xem một năm 365 ngày cháu chiếm giường ngủ ở đây bao nhiêu ngày?
Nguy Lệ: “…… Nói cứ như cô thích bệnh viện lắm ấy.
“Học muội, em về trước đi, chờ ta khỏe lại mời em ăn cơm. Nguy Lệ nói với Triệu Ly Nùng.
Triệu Ly Nùng gật đầu, không ở lại nữa.
……
Người vừa đi, vị bác sĩ đứng ở mép giường liền trực tiếp ngồi xuống giường bệnh, giật lấy chiếc thìa trong tay Nguy Lệ, bưng bát cháo trên tủ đầu giường lên, bắt đầu ăn, một bên mơ hồ hỏi: “Tân sinh?
“Đan Sinh Trần, đó là cháo của cháu! Nguy Lệ muốn cướp về, nhưng vì vết thương trên bụng, không thể không nằm xuống lần nữa.
“Đồ lạnh cũng không thể ăn, chờ cháu xì hơi, chú lại mua cho cháu, chú đã một ngày không ăn cơm rồi. Bác sĩ húp một ngụm cháo lớn: “Hỏi cháu đó.
“Tân sinh, khoa Nông học lớp C. Nguy Lệ sống không còn gì luyến tiếc nằm xuống: “Chú hai, cháu cũng rất đói!
Đan Sinh Trần hai ba miếng liền ăn xong bát cháo, lại cầm lấy một quả táo trên tủ đầu giường ăn: “Sao lại quen tân sinh khoa Nông học?
“Cô ấy muốn mua phân gà, vừa vặn chân cháu bị gãy. Nguy Lệ trợn tròn mắt, chậm rì rì nói: “Liền tiện thể nhờ cô ấy một việc.
Đan Sinh Trần nghiêng người, đối mặt với Nguy Lệ: “Nghiêm Tĩnh Thủy ở khoa Nông học lớp A, nếu cháu rảnh rỗi thì có thể làm quen với cô bé đó.
“Con gái của Nghiêm Thắng Biến?! Nguy Lệ lập tức có tinh thần, hai mắt sáng lên, tràn đầy hứng thú hóng bát quái: “Cô ta tới căn cứ Nông học số chín làm gì? Nghiêm Lưu Thâm thì sao, anh ta ở đâu?
Lúc trước Nguy Lệ không nói cho Triệu Ly Nùng biết, Nghiêm Thắng Biến có một cặp song sinh.
“Cháu thật đúng là…… không đổi được tật hóng hớt. Đan Sinh Trần cạn lời, cô cháu gái này của ông thích xem náo nhiệt, nhưng mà lại rất xui xẻo, mười lần hóng hớt thì có đến chín lần xảy ra chuyện.
“Ơ, không phải chú vừa bảo cháu đi làm quen với Nghiêm Tĩnh Thủy sao? Nguy Lệ cảm thấy rất oan uổng.
“Nghiêm Thắng Biến là người không bao giờ làm chuyện vô nghĩa, con gái ông ta tới căn cứ Nông học số chín hẳn là có dự định từ trước, cháu tiếp xúc với cô bé đó nhiều vào. Đan Sinh Trần nói: “Với vốn kiến thức của Nghiêm Tĩnh Thủy, nó có thể trực tiếp đến các căn cứ khác để làm quản lý việc gieo trồng, chú nghi ngờ việc này có thể liên quan đến thực vật biến dị.
Nguy Lệ nhìn trần phòng bệnh, cực kỳ chân thành hỏi: “Chú hai, chú cảm thấy cháu có thể hỏi thăm ra được sao?
Tay cầm táo của Đan Sinh Trần hơi dừng lại, suýt chút nữa cắn vào đầu lưỡi, sau đó ông buông quả táo xuống, suy nghĩ một lát, rồi nghiêm túc nói với Nguy Lệ: “Thật xin lỗi, là chú quá xem trọng cháu.
……
Mấy ngày nay, cà chua trong ruộng lần lượt nở rộ.
Triệu Ly Nùng đứng trên bờ ruộng, kiểm tra thời tiết trong vài ngày tới, thời tiết ở căn cứ Nông học số chín gần giống với khu vực Hoa Đông ở thế giới kia của cô, từ cuối tháng năm đến hết tháng sáu, lượng mưa rất nhiều.
Đúng thời điểm cà chua kết trái.
Nhưng đặc biệt phải chú ý không để úng, nếu không cà chua sẽ rất dễ bị hỏng.
“Cà chua của tớ cũng nở hoa rồi! Hà Nguyệt Sinh cúi người kiểm tra cây cà chua, đột nhiên hét lên.
“Sau một thời gian nữa, hẳn là sẽ đồng loạt nở ra. Triệu Ly Nùng nhìn những cây cà chua trong ruộng: “Ngày mốt trời sẽ mưa to, vì vậy chúng ta phải chú ý che chắn đầy đủ. Nếu không phấn hoa bị rửa trôi, không thể hoàn thành việc thụ phấn, sẽ không kết được quả.
“Vậy á? Hà Nguyệt Sinh đứng dậy vò đầu: “Giáo viên nói khi nào thế?