Diệp Trường Minh hình như cũng phát giác được, đôi mắt hẹp dài bỗng nhiên nâng lên, dùng loại ánh mắt lạnh như băng quét qua, cơ hồ muốn làm cho tất cả mọi người ở trước màn hình bị ngạt thở.
“Thật hâm mộ. Nguy Lệ cầm thìa, chỉ vào một nghiên cứu viên trong ống kính, hỏi Triệu Ly Nùng đứng bên cạnh giường bệnh: “Em biết ông ấy là ai không?
Triệu Ly Nùng nhìn vào chỗ cô chỉ, là một người đàn ông mặc áo blouse trắng, trên mặt mang theo nụ cười dịu dàng, nhìn qua khoảng ba mươi tuổi, ông đứng bên cạnh La Phiên Tuyết, hai người hình như đang nói chuyện gì đó.
“… Nghiêm Thắng Biến?
Nguy Lệ kinh ngạc nhìn Triệu Ly Nùng: “Học muội, em cũng biết ông ấy?
Triệu Ly Nùng lắc đầu: “Em đoán, tin tức vừa rồi nhắc đến tên hai nghiên cứu viên.
Mà trong ống kính, rõ ràng La Phiên Tuyết và người đàn ông này là tiêu điểm, hơn nữa tên lại được tin tức nhắc tới, không khó để đoán được ông là ai.
“Học muội, em thông minh thật đấy. Nguy Lệ khen một câu, lại nhìn về phía người đàn ông dịu dàng trong ống kính: “Nghiêm Thắng Biến hình như đã bốn mươi tám tuổi, nhưng trông vẫn rất trẻ. Chỉ là, đừng nhìn ông ấy lịch sự văn nhã, thật ra rất lợi hại!
Triệu Ly Nùng hoàn toàn không biết căn cứ Trung Ương có những nghiên cứu viên nào, liền yên lặng nghe Nguy Lệ nói.
“Ông chính là cơn ác mộng danh tiếng lẫy lừng! Em có biết khẩu súng mà lính canh sử dụng không, viên đạn bên trong đó chính là ông…… Nguy Lệ kích động nói, rồi vỗ đùi một cách phấn khích, kết quả đột nhiên vang lên một tiếng “cạch, cả người cô cứng đờ, hoảng hốt nắm lấy tay Triệu Ly Nùng: “Học muội, chân của chị có phải lại gãy rồi không?
Triệu Ly Nùng cúi đầu nhìn: “Không phải, chỉ là một miếng thạch cao bị nứt mà thôi.
Thạch cao trên đùi cô còn chưa gỡ xong.
Nguy Lệ cúi đầu nhìn xuống chân mình, thấy trên giường quả thật có một miếng thạch cao, mới thở phào nhẹ nhõm, “Chị vừa nói đến đâu rồi nhỉ?
Triệu Ly Nùng lặp lại: “Viên đạn bên trong là ông……
Nguy Lệ lập tức nhớ ra, tiếp tục nói: “Viên đạn đó chính là phát minh sau một khoảng thời gian nghiên cứu của ông.
“Nghiêm Thắng Biến không phải là một nhà nghiên cứu nông nghiệp sao? Triệu Ly Nùng hỏi.
“Đúng là nghiên cứu nông nghiệp, nhưng chính xác hơn là ông đã phát minh đạn dược trong viên đạn. Nguy Lệ vung thìa: “Năm đó thực vật biến dị, từng đợt từng đợt quân nhân dùng máu thịt của bản thân để ngăn chặn chúng, cố gắng tranh thủ nơi sinh sống cho con người, nhưng hiệu quả không lý tưởng, những thực vật biến dị cấp C trở lên phát triển quá nhanh, tính công kích quá mạnh. Thẳng đến khi Nghiêm Thắng Biến xuất hiện, nghiên cứu phát minh ra loại đạn dược đặc thù có thể giết chết thực vật biến dị, từ đó con người mới có thể chiếm được căn cứ Trung Ương, và tổng cộng cho đến bây giờ đã có mười căn cứ được mở rộng.
Triệu Ly Nùng theo bản năng nhìn về phía màn hình, nhưng cảnh quay đã chuyển về người dẫn chương trình.
“Lần này La Phiên Tuyết hợp tác nghiên cứu với Nghiêm Thắng Biến, khẳng định là một dự án lớn, nếu thành công trong tương lai, có lẽ cô ấy sẽ trở thành ‘Nghiêm Thắng Biến’ thứ hai. Nguy Lệ chắc chắn nói.
Trên đoạn đường bên ngoài căn cứ, Triệu Ly Nùng từng nhìn thấy lính canh sử dụng súng, sau khi trúng đạn, lớp sơn gần như khô héo trong nháy mắt.
Lúc ấy, mặc dù Triệu Ly Nùng ở gần, nhưng lớp sơn khô héo quá nhanh, cô thậm chí còn không thấy rõ toàn bộ quá trình.
Nhưng mà nghiên cứu viên có thể phát minh ra loại đạn dược này, đúng thật là rất lợi hại.
“Đã xì hơi được chưa?
Lúc hai người đang nói chuyện, một vị bác sĩ trung niên đột nhiên đi vào, nhìn thấy bát cháo trước mặt Nguy Lệ, nghiêm túc hỏi.
“Cháu…… Nguy Lệ ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của bác sĩ, lập tức ấp úng: “Vẫn chưa.
“Chú đã nói sau khi xì hơi mới có thể ăn thức ăn lỏng? Cháu muốn làm gì? Bác sĩ nhíu mày mắng: “Lâu lâu lại chạy tới bệnh viện, chú thấy đều là do cháu tự chuốc lấy!