Sau khi được bảo nham*, Triệu Ly Nùng trực tiếp được cất nhắc trở thành trợ thủ của người hướng dẫn, chính thức trở thành học trò của ông. Có điều sau đó, cô bắt đầu cùng với người hướng dẫn dẫn dắt các sinh viên tiến sĩ cùng nhau học tập và làm việc.
( *Đề xuất sinh viên mới tốt nghiệp đại học loại xuất sắc học thạc sĩ mà không cần phải thi.)
Một lần học đã là 3 năm.
Chỉ trong 21 năm ngắn ngủi nhưng Triệu Ly Nùng hầu như đều liên tục học vượt cấp.
Nghĩ về người hướng dẫn, tâm tư của Triệu Ly Nùng phiêu dật, người hướng dẫn có phần xem trọng cô quá rồi.
Mấy cái đề án trong tay thầy ấy đều muốn cô tham gia, còn thường xuyên đưa cô ra ngoài để điều tra nghiên cứu, thực ra đằng sau ba năm làm nghiên cứu sinh, Triệu Ly Nùng vẫn luôn ở trong môi trường áp lực cao, mấy tháng trời mới có thể gặp được bạn cùng phòng của mình một lần, lần nào gặp mặt cũng phải thở dài than cô quá khổ sở rồi, cả người đều gầy đi nhiều.
Có điều trong mấy năm ấy, kiến thức và tầm nhìn của Triệu Ly Nùng thực sự đã được mở rộng phong phú hơn rất nhiều.
Trong lòng Triệu Ly Nùng hơi dao động một chút, nảy lên một loại suy đoán:...Lẽ nào trong thế giới ban đầu cô đã chết rồi sao?
...
Khi những cây cà chua cao lên đến nửa mét, hạt giống đậu bắp và dưa hấu đã nhú những mầm lá, thì khi ấy cũng đã là tháng Năm.
Nhiệt độ dần dần nóng lên, một số sinh viên nông nghiệp cũng bắt đầu mặc áo tay ngắn.
Triệu Ly Nùng xách theo một ít gậy gỗ khô, cắm vào đất cho cây cà chua bò lên, giúp chúng có thể phát triển cố định trong giai đoạn sau mà không bị đổ, phân bón tốt nhất là phân hữu cũng được bón xuống đất, không bao lâu sau, trong đất có lẽ sẽ nghênh đón một sức sống mãnh liệt của những cây cà chua, đến lúc đó nhất định phải làm tốt công việc tỉa lá và hoa.
Nhân tiện ấy cô tận dụng khoảng giữa của hai luống cà chua để cấy mấy mầm dưa hấu mới nhú vào, làm chậu cây bằng quần bò ở chỗ lưng quần thì trồng cây đậu bắp, ở chỗ khác của ống quần thì trồng rau xanh.
Đều đầy ắp, không chừa lại bất kì chỗ trống nào.
Triệu Ly Nùng muốn trồng nhiều thứ hơn nữa, nhưng đã không còn chỗ, chỉ có thể đợi đến khi tích lũy đủ điểm cộng, liền đi thuê đất hoặc là nhà kính.
Bình khí mốc:[ Hôm nay chị muốn đi tháo thạch cao, em đến khu Đông cho gà ăn giúp tôi nhé.]
Đi kèm theo đoạn tin nhắn này còn có 500 điểm tích lũy đã được ghi nhận.
Nguyên một tháng này, Triệu Ly Nùng đều dành hầu hết thời gian mỗi ngày để đi một chuyến đến khu Đông 4-52, thay Nguy Lệ làm việc.
Hai người cũng dần trở nên thân thuộc.
Con người của Nguy Lệ mặc dù có hơi xui xẻo một chút, nhưng điều kiện gia đình có vẻ không tồi, cô không hề quan tâm đến 500 điểm tích lũy chi tiêu mỗi ngày, mấy công việc không thể làm được đều trực tiếp giao cho Triệu Ly Nùng.
Triệu Ly Nùng nhân tiện cũng muốn biết những thức ăn cho gà đó được làm như thế nào.
--Tất cả đều là thực vật biến dị mà Căn cứ trung tâm thu được từ những nơi hoang dã về, được cuộn lại và nghiền nát rồi làm thành thức ăn.
Nguy Lệ nói: “Những thực vật biến dị đó đều được Viện nghiên cứu tìm thấy, không có tính công kích, chỉ là không ngừng lớn lên, sau khi các nghiên cứu viên trải qua việc phối hợp nghiên cứu, sau khi động vật ăn xong không hề có hại, cũng không có tác dụng phụ. Đúng rồi, Viện trưởng Chu chính là người khởi xướng ra việc hợp tác nghiên cứu này đấy.
“Thực vật biến dị không có tính công kích sao? lần đầu tiên Triệu Ly Nùng nghe nói đến, sự chú ý đều đổ dồn về phía thực vật: “Loại thực vật biến dị này có nhiều không?
“Chắc là không nhiều. Nguy Lệ cũng không quá am hiểu về thực vật biến dị: “Mỗi năm Căn cứ trung tâm chỉ phái quân đội đến một số địa phương để thu hoạch những thực vật biến dị không có hại đó theo định kỳ, dùng để cung cấp cho chăn nuôi gia súc.