Thời khắc đó, trong đầu Triệu Ly Nùng đột nhiên hiện lên một hình ảnh, chớp nhoáng, mờ nhạt tối tăm, có tiếng của thứ gì đó nhúc nhích kêu sột soạt, làm cho cô không kiềm chế được đưa tay đè trán, theo sau đó là tiếng ù tai mãnh liệt, âm thanh như đấm thẳng vào tai giống như muốn truyền thẳng từ tai lên não bộ, không chỗ có thể trốn.
Sắc mặt Triệu Ly Nùng tái nhợt, khom lưng cúi gập người, hô hấp trở nên gấp gáp.
Trong đường hầm dài dằng dặc, toàn bộ trong xe bị một vùng tăm tối bao trùm, chỉ có đèn của xe phía sau đến gần, trong xe mới có vài tia sáng mờ nhạt.
Qua ánh đèn mờ nhạt từ đèn xe phía sau chiếu tới, cuối cùng Hà Nguyệt Sinh phát hiện ra có gì đó không đúng, lại nghe thấy tiếng thở dồn dập của Triệu Ly Nùng, không khỏi giật mình: "Tiểu Triệu, cậu sao vậy?"
"Gì vậy?" Nghiêm Tĩnh Thủy ở phía trước nghe thấy tiếng động đầu tiên, quay đầu đưa tay bật đèn trong xe sáng lên hỏi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây