“Dạ.” Hứa Cẩm Vi biết Trịnh Bình là muốn tốt cho mình, cho nên ngoan ngoãn cúi đầu uống canh gà, dù sao tương lai còn dài mà.
Hứa Cẩm Vi cảm thấy mình hẳn nên cảm ơn quyển tiểu thuyết này, cho cô một người mẹ vừa dịu dàng vừa nấu ăn ngon, còn người cha cặn bã, nếu như cô đã tới đây thì sẽ không cho ông ta và vợ trước cùng con trai ông ta tới đây ăn hiếp mẹ con các cô.
“Nếu khỏi bệnh rồi, ngày mai cứ để cho Vi Vi đến trường học đi, đừng chậm trễ việc học tập.” Ăn cơm xong, Hứa Quân nói với Trịnh Bình.
“Nhưng mà...” Trịnh Bình còn có chút không nỡ, muốn cho con gái ở nhà nghỉ ngơi thêm một ngày.
Hứa Quân cắt đứt lời bà, “Không nhưng nhị gì nữa, lớp chín là thời kỳ mấu chốt, không thể chậm trễ được.”
“Vậy cũng được.” Trịnh Bình chỉ đành phải đồng ý, nhìn chồng lại mặc áo khoác vào, không khỏi hỏi, “Anh lại muốn đi ra ngoài?”
“Ừ.” Hứa Quân hàm hồ đáp một tiếng, “Trường học có chút việc, tối nay anh không trở lại.” Sau đó liền đeo khăn quàng, ra cửa, Trịnh Bình chỉ có thể nhìn bóng lưng ông ta, đóng cửa lại, bất đắc dĩ lắc đầu một cái.
Hứa Cẩm Vi lạnh lùng nhìn, trong lòng lại nói thầm:
Sợ là không phải trường học có chuyện mà là vợ trước của ông ta có chuyện thì đúng hơn?
Ngày hôm sau, bốn giờ sáng Trịnh Bình đã ra khỏi giường, sau đó rón rén lu bù ở trong phòng bếp, sáng sớm bà phải đi ra ngoài bày quầy bán điểm tâm cho nên phải dậy sớm một chút để chuẩn bị. Động tác của bà vô cùng nhẹ nhàng, sợ sẽ ảnh hưởng đến Hứa Cẩm Vi đang ngủ say.
Đổi thành Hứa Cẩm Vi lúc trước, tất nhiên là không cảm giác chút nào, ngủ một giấc đến sáu bảy giờ, nhưng bây giờ Hứa Cẩm Vi đã nhanh chóng nghe thấy động tĩnh trong phòng,
hơn nữa đã tỉnh lại.
“Mẹ, con giúp mẹ nha?” Hứa Cẩm Vi vén chăn lên, thoải mái hoạt động thân thể một chút, tinh thần sảng khoái đi vào cái phòng bếp đơn sơ dùng tấm ván gỗ ngăn ra kia. Tối ngày hôm qua lúc cô đi ngủ đã dùng dị năng điều dưỡng thân thể, bây giờ cảm giác rất khỏe mạnh, dị năng hệ thủy dùng thật là tốt, đến huyết dịch trong cơ thể cũng có thể thanh lọc một lần. Mặc dù không thể thanh lọc hết tất cả mầm bệnh trong cơ thể nguyên chủ ngay lập tức, nhưng theo thời gian chắc chắn sẽ loại bỏ hoàn toàn.
Sở dĩ nguyên nhân Hứa Cẩm Vi bị béo phì như vậy đều là bởi vì khi còn bé uống đủ loại thuốc dẫn đến rối loạn hooc-môn bài tiết, sau khi cô điều chỉnh, hẳn là sẽ nhanh chóng gầy đi.
Hơn nữa sau khi tỉnh dậy, cô còn có trí nhớ của nguyên chủ để lại, điều này hiển nhiên có thể giúp đỡ cô thích ứng với cuộc sống ở niên đại này tốt hơn.
“Niếp Niếp, sao con tỉnh rồi? Không cần con giúp đâu, con ngủ tiếp đi, một mình mẹ làm là được.” Trịnh Bình giơ tay lên xoa xoa mồ hôi trên trán, vội vàng đuổi con gái đi ra ngoài, rất sợ cô bị đồ bẩn trong bếp dính vào người.
Chỉ thấy trong phòng bếp không lớn, đủ loại đồ vật để đầy, gần như là không có chỗ để chân, Trịnh Bình đang ngồi ở trên một chiếc ghế nhỏ, cạo vỏ khoai lang trong bồn gốm sứ, trên hai bếp than đặt sát tường là hai cái nồi sắt lớn, trong nồi đang nấu cháo.
“Mẹ, con không buồn ngủ, con đến phụ mẹ nha!” Hứa Cẩm Vi kiên quyết không chịu đi ra ngoài, cũng đi lấy một chiếc ghế nhỏ tới, ngồi ở cửa giúp Trịnh Bình gọt vỏ khoai lang.
Trịnh Bình khuyên mấy lần đều vô dụng, chỉ đành phải để mặc cô.
Có Hứa Cẩm Vi giúp đỡ, hiệu suất của Trịnh Bình tăng lên rất nhiều, bà cắt khoai lang đỏ được gọt sạch vỏ thành từng khối, bỏ vào trong nồi cháo hầm tiếp, mùi cháo khoai lang nhanh chóng bốc lên, Hứa Cẩm Vi rất không có tiền đồ mà nuốt nước miếng một cái.
Trịnh Bình thấy vậy thì cười, “Niếp Niếp, có phải con đói hay không? Cháo cải xanh cũng chín rồi này, mẹ múc cho con một chén ăn trước.”
Trừ cháo khoai lang đỏ vị ngọt ra, Trịnh Bình còn chuẩn bị cháo cải xanh vị mặn nữa, mùi vị cháo cải xanh tương đối nhạt, nhưng Trịnh Bình dùng nước hầm xương để nấu nên khiến cho mùi vị của nồi cháo cải xanh bình thường này tăng vọt lên.
Hứa Cẩm Vi ăn ngấu nghiến hết một tô, lập tức ngẩng đầu lên dùng ánh mắt mong đợi nhìn về phía Trịnh Bình, thở dài nói: “Thật sự là quá mỹ vị!” So với người siêu dị năng hô mưa gọi gió ở thời kỳ Mạt thế, cô lại cảm thấy người có thể đem nguyên liệu bình thường làm thành món ngon vật lạ như Trịnh Bình mới làm người ta thán phục.