Nhưng bây giờ chuyện gì cũng không có.
Trong lòng Hứa Cẩm Vi giật mình, cô mơ hồ có dự cảm xấu, cô co cẳng chạy lên trên lầu, thậm chí dùng tới dị năng.
“Mẹ?”
Cô rón rén mở cửa ra, bởi vì là người có dị năng nên ánh mắt Hứa Cẩm Vi rất tốt, trong bóng tối cô cũng có thể nhìn thấy mọi vật. Cô dè dặt đẩy cửa ra, nhìn thấy trong căn phòng tối đen như mực, Trịnh Bình vẻ mặt ảm đạm đang ngồi ở trên giường, hai mắt trống rỗng vô hồn.
“Mẹ! Mẹ làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì thế?” Thấy bộ dạng này của Trịnh Bình, Hứa Cẩm Vi sợ tới mức tim cũng vọt lên một cái, cô lập tức bật đèn, bước nhanh chạy tới, nắm chặt tay bà, luôn miệng hỏi thăm.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây