Hứa Cẩm Vi nói: “Mẹ, con đi mua là được.”
“Hay là mẹ đi đi, ở nhà món ăn mặn không đủ, mẹ cầm thêm phiếu, đến nhà bà nội Vương đổi con gà mang về.” Bởi vì trước đó không có chuẩn bị, thịt heo còn dư lại trong nhà không nhiều lắm, khẳng định làm không đủ mười sáu phần, nhưng nếu đổi thêm con gà thì cũng đủ.
“Không sao đâu mẹ, nhà bà nội Vương con cũng biết, con đi là được.” Hứa Cẩm Vi kiên trì nói.
Trịnh Bình thấy con gái kiên trì như vậy, bà mới vui vẻ gật đầu đồng ý. Trước kia con gái có chút hướng nội, trừ chị họ Lâm Lâm ra, trên cơ bản không có bạn bè nào, cũng sẽ không quá chủ động cùng người khác nói chuyện, bây giờ bị bệnh một trận thật giống như hiểu chuyện hơn, cũng bằng lòng vì ngôi nhà này bỏ sức ra, có thể đi ra ngoài cùng người khác trao đổi, cái này làm cho Trịnh Bình cảm thấy vui vẻ.
Không tới nửa tiếng, Hứa Cẩm Vi liền mang đầy đồ trở về, tay trái cầm một túi lớn hộp cơm bằng nhôm, tay phải cầm một con gà, bà nội Vương sống trong một khoảng sân nhỏ ở phía tây con hẻm, cháu trai của bà là một trong những học sinh đầu tiên được nhận vào đại học sau khi kỳ thi tuyển sinh đại học được khôi phục, có trợ cấp của nhà nước, bản thân anh ta lại có tiền đồ, có thể nhận một ít công việc làm thêm, trong tay dư dả một chút, ở nơi này thuê một cái sân nhỏ, để bà nội một tay nuôi lớn anh ta sinh sống.
Bà nội Vương bởi vì trước kia ở nông thôn có thói quen làm ruộng, cho nên nuôi chút gia cầm và những thứ khác trong khoảng sân nhỏ của nhà bà, nhưng những người đàn bà nhiều chuyện ở ngõ nhỏ đều có chút xem thường người nói tiếng địa phương như bà nội Vương.
Vừa vặn Trịnh Bình và bà nội Vương giống nhau, ở trong ngõ nhỏ này đều bị người ta ghét bỏ, hai người tính cách đều ôn hòa thân thiện cho nên quan hệ hai người rất tốt. Sau khi Trịnh Bình dọn quầy trở về, cũng thường xuyên sẽ đi nhà bà nội Vương ngồi một chút, hai người tán gẫu một chút chuyện linh tinh. Hứa Cẩm Vi sau đó cũng rất thuận lợi dùng hai phiếu thịt cộng với một đồng đổi một gà mái lớn mang về.
Trịnh Bình nhận lấy đồ trong tay Hứa Cẩm Vi bà liền gọi cô rửa tay đi ăn cơm: “Niếp Niếp, đi rửa tay, rửa sạch mặt, có thể ăn rồi.”
“Mẹ, tối hôm nay chỉ có hai người chúng ta thôi sao?” Hứa Cẩm Vi nhìn trên bàn chỉ có hai chén mì, liền biết Hứa Quân hôm nay không trở về. Đối với người đàn ông cặn bã này, cô ngay cả gọi một tiếng “Cha” cũng không muốn gọi.
“Đúng vậy, trường cha con có việc bận, hôm nay không trở về.” Trịnh Bình đem đồ vật cất đi, lau tay, bà lấy đũa đưa cho con gái.
Hứa Cẩm Vi âm thầm bĩu môi trong lòng, trường học có thể bận chuyện gì, còn bận tới mức ba ngày hai đêm không về nhà, ngay cả thời gian về nhà ăn cơm cũng không có? Hứa Quân ngày ngày không ở nhà, cô dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, nhất định là cùng người đàn bà kia và con trai ông ta ở chung một chỗ.
Cô nhìn gương mặt dịu dàng của Trịnh Bình, cảm thấy không có cách nào chịu đựng Hứa Quân chà đạp bà, giờ là thời điểm thích hợp vạch rõ giới hạn với đối phương.
“Mẹ, hôm nay khi đi học thầy chúng con nói, trẻ em dưới mười sáu tuổi có thể xin giấy chứng nhận con một, còn có trợ cấp, nghe nói mỗi tháng được năm đồng đó! Hay mẹ cũng đi xin một phần thử?”
Hứa Cẩm Vi không thể nào trực tiếp nói với Trịnh Bình về việc Hứa Quân là gã đàn ông cặn bã, trước không nói là vì không có chứng cứ, Trịnh Bình có thể tin hay không, chỉ riêng việc cô là con gái đã không thích hợp nói chuyện này. Nếu không về sau Trịnh Bình nhớ tới chuyện này thì bà sẽ hoài nghi Hứa Cẩm Vi có phải đã sớm biết chuyện này hay không, có phải một mực giấu giếm bà hay không, ngược lại sẽ ảnh hưởng tình cảm mẹ con hai người. Cho nên Hứa Cẩm Vi hy vọng có thể để Trịnh Bình tự mình phát hiện, mà giấy chứng nhận con một chính là điểm tốt nhất.
Giấy chứng nhận con gái một là vợ chồng sau khi sinh, cam kết với nhà nước sẽ không sinh thêm con nữa, nhà nước sẽ phát cho bọn họ một tờ giấy chứng nhận, dựa vào giấy chứng nhận này, hai người vợ chồng đã có thể hưởng thụ chính sách trợ cấp từ nhà nước và trợ cấp tương tự.