Cũng may về sau bà bày sạp bán hàng, trong nhà cuối cùng cũng có thêm chút thu nhập, không cần chỉ dựa vào tiền lương của một mình Hứa Quân. Bà liền muốn để con gái ăn tốt một chút, thân thể khỏe mạnh lớn lên. Nhưng dù như vậy, thịt vẫn là thứ xa xỉ.
Ngày hôm qua con gái mang về khoảng hai phiếu thịt, đối với Trịnh Bình mà nói có thể nói là niềm vui ngoài ý muốn, cho nên hôm nay lúc dọn dẹp quầy trở về, bà cố ý đi Cung tiêu xã mua không ít thịt về, trừ một cân thịt ba chỉ ra, còn có hai miếng gan heo với xương, cũng bởi vì hôm qua Hứa Cẩm Vi nói muốn ăn mì sợi.
“Cảm ơn mẹ! Mẹ là tốt nhất!” Cô không nghĩ tới chỉ một câu nói của cô mà Trịnh Bình đều nhớ, hơn nữa còn lập tức đổi thành hành động, chuyện này chạm đến thật sâu trong nội tâm của cô. Chuyện trước Mạt thế cô không nhớ được, chỉ còn lại những cạnh tranh lạnh băng tàn khốc, vô tình trong những ngày Mạt thế, nhưng ở chỗ Trịnh Bình, cô lại cảm nhận được sự dịu dàng quan tâm yêu thương đã mất từ rất lâu.
Trải qua những ngày chung sống này, cô đã thật tâm xem Trịnh Bình là mẹ của mình mà không phải chỉ là một nhân vật trong sách.
Trịnh Bình cười sờ đầu con gái, sau đó bà nói: “Đúng rồi, hôm nay con đưa cơm cho các bạn học chưa? Các bạn nói thế nào?” Dù gì cũng đưa nhiều phiếu thịt với tiền, Trịnh Bình hy vọng mọi người ăn hài lòng, không cảm thấy bị lỗ.
Nhắc tới chuyện này, Hứa Cẩm Vi lập tức cố ý tỏ vẻ thần bí cười lên: “Mẹ, con có một tin tốt và một tin xấu muốn nói với mẹ, mẹ muốn nghe tin nào trước?”
“Haha, con tiểu quỷ linh tinh này.” Trịnh Bình không nhịn được cười: “Vậy nghe tin tức tốt trước đi.”
“Tin tức tốt là bọn họ vô cùng thích cơm hộp do mẹ làm, tất cả cơm hộp toàn bộ đều ăn sạch sẽ.”
“Ha ha ha, vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Trịnh Bình tiếp tục lại cười nói: “Vậy tin tức xấu là gì?”
“Tin tức xấu là người thích tay nghề của mẹ quá nhiều rồi! Mọi người đều muốn đặt cơm hộp từ chỗ mẹ, còn đưa tiền trước!” Hứa Cẩm vi liền đem tờ giấy có ghi danh sách họ tên các bạn học cùng với năm đồng ra, “Tổng cộng là mười sáu phần cơm hộp, mỗi phần năm hào, có sáu người không mang tiền, bảo ngày mai đưa, cho nên tối nay mẹ phải cực khổ rồi. Còn có, hộp đựng cơm của chúng ta có khả năng không đủ phải mua nhiều thêm một ít.”
Trịnh Bình nghe xong, nhất thời cả người đều ngẩn ra, mười sáu phần cơm hộp, mỗi phần năm hào, tổng cộng chính là tám đồng! Xem như trừ đi tiền vốn, cũng có thể kiếm được hơn ba bốn đồng!
Bà có chút không dám tin nhìn về phía con gái, bà cực khổ dậy sớm mỗi ngày trước mặt trời mọc, tiền kiếm được cũng không nhiều như vậy, mà bây giờ mỗi ngày chỉ cần làm nhiều mấy phần cơm hộp là bà có thể dễ dàng kiếm được nhiều tiền như vậy? Niềm vui to lớn qua đi, tiếp theo chính là lo lắng, Trịnh Bình có chút lo lắng hỏi: “Giá cơm hộp bán có mắc quá không?” Bà rốt cuộc là người thành thật, không giống những thương nhân khác, chung quy chỉ mong muốn kiếm nhiều tiền một chút, bà thì ngược lại, kiếm được nhiều tiền lời như vậy, bà ngược lại lo lắng sợ khách hàng bị thiệt.
Hứa Cẩm Vi lập tức lắc đầu: “Sẽ không đâu a! Một phần hộp cơm thức ăn nhiều như vậy, còn có cơm trắng, ở nhà ăn trong trường học của tụi con, một món ăn mặn là năm hào, một món cải xanh xào cũng phải hai hào, chúng ta bán đã rất rẻ rồi!”
Trịnh Bình cảm thấy con gái nói vô cùng có đạo lý, bà suy nghĩ một chút, cảm thấy chuyện làm ăn này quả thật có thể làm.
“Vậy được, con đi làm bài tập đi, lát nữa mẹ đi xuống lầu mua thêm chút hộp cơm về.” Trịnh Bình là người phụ nữ rất quyết đoán, nếu không bà cũng không ở tình huống, bị chồng kịch liệt phản đối, vẫn mượn tiền mua xe ba bánh đi ra ngoài bày sạp bán hàng. Hiện tại, có một chuyện làm ăn tốt như vậy đặt trước mặt, cho dù là ai, cũng sẽ không đem chuyện làm ăn tới tay còn đẩy đi ra, tóm lại, bọn họ có thể làm nhiều nhất là đem số lượng làm nhiều thêm một chút, như vậy chuyện làm ăn này cũng không có đạo lý bỏ qua!