“Thạch, cho tôi nếm thử đi!” Trước bởi vì do dự một chút nên Phùng Hoa không hành động mau như Lâm Thạch mà bỏ lỡ hộp cơm cũng lại đây, cầm đũa muốn chia một chén canh.
“Không được!” Lâm Thạch đầu lập tức lắc như trống bỏi, cậu ta nghiêng người sang giống như bao che con mình vậy, dùng thân hình cao lớn bảo vệ hộp cơm của cậu ta một cách chặt chẽ. Hộp cơm thơm ngon như vậy, ăn từng chút từng chút, chính cậu ta cũng ăn không đủ!
Phùng Hoa lập tức lên tiếng: “Này! Buổi trưa cậu nói là chia cho tôi một chút mà!”
Lâm Thạch lớn tiếng nói: “Tôi hối hận rồi.”
“Cậu đã có hai phần cơm hộp rồi, làm sao còn keo kiệt như vậy?”
“Vậy là sao, lúc trước cậu đã đồng ý với người ta.” Bạn học chung quanh rối rít bắt đầu ồn ào.
Lâm Thạch đỏ mặt, cậu ta bị ép không có cách nào, chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý chia chút cần tây xào đậu phụ khô cho Phùng Hoa.
“Tôi không thích ăn cần tây, tôi muốn ăn cà tím!”
“Không được không được!” Lâm Thạch liền bưng bít hộp cơm giống như bảo vệ báu vật.
Cà tím cậu ta yêu thương tuyệt đối không thể nhường cho người khác!
Kết quả bộ dạng này của cậu ta càng khơi dậy lòng hiếu kỳ của các bạn học tham gia náo nhiệt kia, mọi người càng ồn ào lên. Cuối cùng Lâm Thạch không có biện pháp, vừa lầm bầm vừa không cam lòng chia hai miếng cà tím cho Phùng Hoa, sau đó tăng nhanh tốc độ ăn cơm, còn trộn tất cả thức ăn lại một chỗ, như vậy thì không có người nào có thể giành của cậu ta.
Lần sau tuyệt đối không lắm mồm nói muốn chia cơm!
Nghĩ cũng biết, sau khi Phùng Hoa ăn xong miếng cà thì thật sự hối hận xanh cả ruột, nếu như trước đó cậu ta không do dự, phần cơm thơm ngon này sẽ thuộc về cậu ta.
“Hứa Cẩm Vi, ngày mai cậu còn bán cơm hộp không?” Cậu ta lập tức chạy tới bên cạnh Hứa Cẩm Vi, vội vàng hỏi.
Hứa Cẩm Vi gật đầu nói: “Tất nhiên, cậu muốn mua sao?”
“Muốn muốn!” Phùng Hoa không nói hai lời liền lấy từ trong túi ra năm hào tiền coi như tiền đặt cọc, mua trước hộp cơm ngày mai.
“Được, ngày mai mang cho cậu.” Hứa Cẩm Vi thu tiền, xem như tiếp nhận đơn của cậu ta.
Thấy động tác của bọn họ, những người khác nhất thời cũng thi nhau la lên: “Tôi cũng muốn!”
“Còn có tôi!”
“Tôi cũng mua!”
“Tôi muốn hai phần!“...
Bởi vì số lượng người mua quả thực có hơi nhiều, Hứa Cẩm Vi chỉ có thể nhanh chóng ăn xong hộp cơm, sau đó trở về phòng học dùng quyển sổ ghi tên từng người một. Có vài người hôm nay không mang tiền, cô cũng không từ chối, dù sao chỉ cần ngày mai lúc bọn họ nhận cơm hộp trả tiền là được. Cô tính toán xem nhà mình còn lại bao nhiêu phiếu lương thực, phiếu thịt, từ từ ngừng bút nói: “Ngày mai tôi chỉ mang số lượng bao nhiêu đây thôi, số lượng có hạn, lần sau muốn mua thì ngày mai tới sớm một chút, tới trước được trước. Chỗ này của tôi cũng thu phiếu lương thực dùng mua cho lần sau, được quyền ưu tiên.”
Những người còn lại mua không được vốn đang khóc than, nghe cô nói như vậy nhất thời lại dấy lên ý chí chiến đấu.
Chờ tan học về nhà bọn họ liền xin phiếu lương thực và phiếu thịt! Vì cơm hộp, bọn họ bắt buộc phải làm thế!
Buổi tối sau khi tan học, Hứa Cẩm Vi mang đơn đặt hàng cơm hộp và tiền học sinh ứng trước trở về nhà, vừa vào tới cửa cô liền ngửi thấy một mùi hương thơm nồng, cô hít mũi một cái, liền chui vào phòng bếp.
“Mẹ, mẹ đang làm món ngon gì vậy? Sao thơm thế?”
“Niếp Niếp về rồi à?” Vừa nhìn thấy con gái, Trịnh Bình liền nhịn không được nở nụ cười từ ái: “Không phải hôm qua con nói muốn ăn mì sao? Hôm nay mẹ cố ý mua xương heo và gan heo về, dùng xương heo hầm làm nước lèo mà con thích nhất, cho thêm món ớt xanh xào gan heo làm món ăn thêm, bảo đảm ăn ngon.”
Trịnh Bình thật sự là đau lòng con gái, sinh ra thân thể vốn không tốt, nhà lại nghèo, cũng không có cách nào để con gái ăn chút đồ bổ. Con gái nhìn thì mập mạp, nhưng là mập giả, dinh dưỡng thân thể không đủ, cứ bệnh mãi, nhà hai tháng mới góp đủ một chút phiếu thịt, cho dù mua thịt heo cũng không dám lập tức ăn hết, chỉ có thể để dành ăn mấy ngày, lúc làm món ăn để lên hai miếng, để con gái thêm chút vị thịt.