Hứa Cẩm Vi nhìn Trịnh Bình cắt thịt ba chỉ thành những miếng nhỏ, bỏ vào trong nồi sắt dùng lửa từ từ nấu, lửa trong lò than cháy rất mạnh, chẳng mấy chốc mùi thịt thơm phức đã bay lên. Trịnh Bình đem tóp mỡ vàng óng còn sót lại vào trong chén, sau đó chan thêm chút nước tương vào, cho Hứa Cẩm Vi ăn thử một miếng.
Mắt Hứa Cẩm Vi lập tức liền sáng lên, tóp mỡ mới vừa thắng xong xốp giòn ngon miệng, càng nhai kỹ càng cảm thấy mùi thơm.
“Ăn thật ngon!”
“Đi ra ngoài chờ, chút nữa là có thể ăn được rồi.” Trịnh Bình cười rồi véo mũi Hứa Cẩm Vi một cái.
Hứa Cẩm Vi ngoan ngoãn đi ra ngoài, phòng bếp quả thực quá nhỏ, hai người đứng trong đó làm không gian trở nên chật chội, dù cô muốn giúp bà thì cũng không được.
Cô không có hứng thú đi nói chuyện phiếm với gã đàn ông cặn bã kia, lập tức đi thẳng tới mép giường, lấy một tấm ván mỏng từ dưới đáy giường ra rồi kéo băng ghế nhỏ qua, đây chính là bàn học đơn sơ của cô. Bài tập cấp hai quả thật đơn giản, Hứa Cẩm Vi không tốn bao nhiêu thời gian đã làm xong toàn bộ, lại đợi một lát, liền nghe được tiếng gọi ăn cơm của Trịnh Bình.
Hứa Cẩm Vi lập tức đi tới giúp Trịnh Bình đem thức ăn ra, Hứa Quân mặc dù buông báo xuống nhưng lại không có ý định giúp, vẫn mang dáng vẻ lão gia ngồi ở đó, Hứa Cẩm Vi thấy vậy trong lòng vô cùng chán ngấy.
Cơm tối hôm nay là cơm trộn tóp mỡ cùng một chén canh rau chân vịt, mặc dù đơn giản nhưng mùi vị quả thật là số một. Hơi nóng từ cơm bốc lên vờn quanh chóp mũi, phía trên rưới một lớp mỡ heo khiến cho hạt gạo trắng như tuyết phủ một lớp ánh sáng lóng lánh giống như trân châu, nước tương, hành lá cắt nhỏ và tóp mỡ giòn rụm, khiến cho chén cơm trộn mỡ heo này hoàn toàn khác những chén cơm trộn bình thường. Canh rau chân vịt dùng nước xương để nấu, rau cải tươi kết hợp cùng vị thịt trong nước xương tạo nên hương vị hoàn mỹ, làm cho người ta muốn ngừng cũng không được.
Hứa Cẩm Vi ăn cũng không ngẩng đầu lên, lại cảm ơn đại thần xuyên sách đã ban cho cô một người mẹ có tài nấu nướng xuất chúng như vậy.
Ăn cơm xong, Hứa Quân liền buông tay không quan tâm, Trịnh Bình nhẫn nhục chịu khó thu dọn xong chén đũa, lại chui vào phòng bếp.
“Mẹ, chén để đó con rửa cho.” Hứa Cẩm Vi chủ động nhận việc rửa chén, cái phòng bếp dùng ván ngăn ra này thực sự quá nhỏ, bị những thứ chén đũa này chất trên đất quả thực đến đi bộ cũng khó khăn.
“Không cần, để lát mẹ rửa là được.”
“Không có việc gì, con làm xong bài tập rồi, để đó con rửa.” Hứa Cẩm Vi nói xong liền cầm một cái chậu nhựa qua, bỏ những thứ chén đũa này vào trong liền đi ra cửa.
Nhà bọn họ ở là kiểu nhà Shikumen (là một phong cách kiến trúc pha trộn giữa đặc điểm phương Tây và Ngô Việt ở Thượng Hải), một tòa nhà hai tầng, ở bảy tám gia đình, vừa vào cửa chính là một cái giếng trời, mùa hè người trong khu sẽ dọn băng ghế xuống dưới lầu, ngồi nói chuyện phiếm hóng gió. Trong sân có một cái bồn nước công cộng, người trong khu dùng để rửa chén, rửa rau và giặt quần áo.
Phòng này là lúc Hứa Quân trở về thành phố, người nhà họ Hứa chuẩn bị cho bọn họ, hàng xóm trong nhà đều thân thiết với nhà họ Hứa, nghe nhiều lời bịa đặt về mẹ con Trịnh Bình nên bọn họ cũng ở sau lưng mẹ con cô nói không ít lời ong tiếng ve, nhất là sau khi phát hiện Trịnh Bình bắt đầu bày sạp bán điểm tâm thì càng nói thậm tệ hơn, làm cho Trịnh Bình luôn tránh né bọn họ, rửa chén cũng phải đợi đến đêm khuya mới đi xuống rửa.
Hứa Cẩm Vi cầm chậu đi thẳng xuống dưới lầu, đúng như dự đoán lại thấy được những bà hàng xóm nhiều chuyện đó. Cô đi thẳng tới bồn nước, bắt đầu rửa chén, cô có thể khống chế dòng nước, gần như không cần động tay là có thể rửa sạch chén, bởi vì cô đưa lưng về phía bọn họ che đi nên không ai thấy điều khác thường của dòng nước.
“Ai nha, đây không phải là con nhóc mập của nhà họ Hứa à? Lại chạy đi rửa chén? Mặt trời hôm nay không phải mọc ở hướng tây sao?”
“Hả, có lẽ là muốn tiêu cơm một chút thì sao? Hôm nay lúc Trịnh Bình trở lại, trong xe ba bánh còn treo một miếng thịt heo đó, sau khi vào cửa còn che che giấu giấu giống như sợ chúng ta nhìn thấy vậy.”