Những nồi súp này đã hầm từ buổi sáng, ngay khi mở nắp nồi đã có thể ngửi thấy mùi thơm thấm vào ruột gan, rõ ràng là không có khả năng đổ hết nước súp vào cùng nhau, chỉ cần bỏ vỏ cây anh túc vào súp thì chắc chắn sẽ phát hiện được dư lượng ma túy.
“Đồng chí cảnh sát, kẻ vô lương tâm nào đã vu oan cho chúng tôi? Chúng tôi làm ăn đàng hoàng và không bao giờ làm những việc gian dối như vậy!” Bà Vương tức giận đến mức không nhịn được, bà đã nhìn thấy cuộc sống của Trịnh Bình khó khăn như thế nào và việc mở cửa tiệm cũng vất vả như thế nào, vậy mà bây giờ có người đang vu khống họ bỏ những thứ như vỏ cây anh túc vào nồi súp, đây không phải là muốn ép chết Trịnh Bình sao? “Bà cụ, ngài yên tâm, cảnh sát chúng tôi sẽ không buộc tội oan người tốt, cũng sẽ không thả người xấu. Mọi chuyện phải dựa trên bằng chứng, nếu kiểm tra không có vấn đề gì, chúng tôi cũng sẽ quy trách nhiệm cho người tố giác.”
Sau khi nghe những gì họ nói, bà Vương cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, nhưng bà vẫn quyết định nói chuyện này với con trai mình khi buổi tối quay lại xem có thể giúp được gì không.
May mà cảnh sát rất kỹ lưỡng về bằng chứng, sau khi kiểm tra sơ bộ, họ không phát hiện vấn đề gì nên không đóng cửa hoạt động kinh doanh, cuối cùng đã đem ảnh hưởng của việc này giảm tới mức thấp nhất.
Nhưng quả thật lúc đó trong cửa tiệm có không ít người, nhìn thấy cảnh sát hung hãn xông vào bếp, trong lòng họ thoáng cảm thấy chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó nghiêm trọng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây