“Anh hiểu rồi, nửa năm nữa sẽ thi tuyển sinh cấp ba, đừng để những lời đồn thổi này ảnh hưởng đến việc học của em.” Thẩm Lâm Xuyên xoa đầu Thẩm Lâm Hải từ phía sau, “Chỉ cần tốt nghiệp, chuyển trường, thay đổi môi trường, hết thảy đều sẽ tốt hơn.”
Thẩm Lâm Hải hai mắt đột nhiên đỏ lên, khàn giọng nói: “Anh, em xin lỗi.”
Một câu không đầu không đuôi, nhưng Thẩm Lâm Xuyên lại hiểu em ấy đang nói gì, đưa tay vỗ nhẹ vai em ấy nói: “Không phải lỗi của em, anh cũng không trách em.”
Kết quả, nước mắt Thẩm Lâm Hải càng chảy ra dữ dội hơn, Thẩm Lâm Xuyên cũng không ngăn cản, chỉ để em ấy phát tiết cảm xúc, sau đó mới kêu má Trương mang hộp y tế đến, tự mình xử lý vết thương cho em trai mình. Thấy quần áo của em ấy quá nhỏ, trước đưa một bộ quần áo của mình cho em ấy và định cuối tuần sẽ đưa em ấy đi mua vài bộ quần áo mới.
Ba là người không đáng tin cậy, nên cậu với tư cách là anh trai chỉ có thể bận tâm nhiều.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây