Trình Kính Tùng cũng nhìn cô một cách đáng thương.
“Một bát lớn như vậy, chị ăn cũng không hết. Cố Nghiên làm sao không nhìn ra được chút tâm tư nhỏ này, lại làm sao có thể tức giận với bọn họ, cô lại nói tiếp: “Nào, chúng ta cùng ăn đi.
Vừa nói, anh vừa lấy bát ra, chia làm bốn phần.
“Không cần đâu, chị dâu, đợi chị ăn no rồi mới ăn. Hai nhóc tỳ vội vàng cự tuyệt.
Trình Kính Tùng cũng không nỡ để cô vừa bước vào cửa thì ăn không no, cũng lên tiếng:A Nghiên, em đừng lo, chút nữa anh sẽ làm gì khác cho chúng sau.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây