Thiên kim giả như cô ấy, sao có thể sánh đôi được với anh ấy chứ?
“Mộc Vân? Đào Nghị Nhiên nhìn bàn tay mình giữa không trung, có chút sững sờ.
Cô ấy vừa cười vừa khóc: “Anh biết không, em giống như một tên trộm, em trộm mất ba mẹ, anh trai của người khác, trộm mất cuộc sống của người khác suốt hai mươi năm trời!
“Em là một người có tội, là một tên giết người nhưng tay không dính máu. Cô ấy cuồng loạn, đôi mắt cô ấy gần như là đỏ gạch muốn chảy ra máu vậy.
“Mộc Vân, em bình tĩnh lại đi, đó căn bản không phải lỗi của em! Đào Nghị Nhiên nắm lấy hai vai của cô ấy, chau chặt mày, nghiêm túc nói với cô ấy.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây