Cố Kim Thủy nén vui mừng, anh ấy cũng không mặc cả, đếm tiền rồi đưa một ngàn cho ông cụ, sau đó tiện miệng nói: “Ông cụ, một ngàn không phải là ít đâu, tôi nghe bạn tôi nói có mấy căn nhà trệt trong thành phố cũng chỉ giá tầm này thôi.”
Ông cụ Quan nghe vậy, dường như suy nghĩ điều gì đó, không nói gì, rồi nhận tiền.
Ông ấy cũng rất dứt khoát, đưa món đồ cho Cố Kim Thủy mà không viết giấy tờ gì, càng không yêu cầu anh ấy viết cam kết nào, chỉ nói: “Khi xong việc, cậu đến tìm tôi.”
“Ông cứ yên tâm, muộn nhất là ngày kia tôi sẽ đến.”
Cố Kim Thủy mỉm cười nói, nụ cười đó giống như một con cáo vừa ăn trộm được đồ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây